- Cái gì? Chủ tịch của cậu tên Cao Lãng á?
Hi Văn đã đem toàn bộ sự việc kể cho Tư Hạ nghe, từ việc đụng độ ngoài đường đến cả việc bị bắt trở thành bạn gái bất đắc dĩ. Tất nhiên, cô cũng yêu cầu Tư Hạ giữ bí mật. Chuyện thế này tốt nhất không nên để quá nhiều người biết. Tư Hạ thì cảm thấy vừa bất ngờ vừa thú vị với những gì cô bạn mình đang kể. Tình tiết y như trong tiểu thuyết cô hay đọc.
- Đúng\, cậu… biết anh ta à?
- Ừ nếu mình đoán không lầm\, thì người cậu nói là anh Cao Lãng\, bạn của chú Quân. Lúc đầu cậu nói làm ở Cao Thị\, mình cũng ngờ ngợ rồi.
Hi Văn nghe Tư Hạ nói thì thở dài ngao ngán. Trái đất này tròn thiệt chứ, hóa ra toàn người quen. Hèn gì mà cái thói cao ngạo, bức người của Cao Lãng cũng chẳng thua gì Vương Ảnh Quân!
- Trước đây có nghe chú Quân kể về anh Cao Lãng\, chỉ là không ngờ anh ấy lai là chủ tịch trong truyền thuyết mà cậu nói đấy! – Tư Hạ lại nói tiếp.
- Sao cũng được\, quan trọng là mình phải làm sao đây? Bảo mình làm bạn gái của anh ta để qua mắt ông nội sao? Mình không muốn làm\, nhưng nếu không làm\, liệu mình có bị anh ta ghim rồi tìm cách khó dễ\, thậm chí thủ tiêu mình luôn không? Nghe đồn anh ta là ông trùm trong thế giới ngầm đấy!
Hi Văn cứ thao thao bất tuyệt một mình như thế. Tư Hạ nghe những gì cô bạn mình tưởng tượng ra mà chỉ biết phì cười.
- Cậu nghĩ nhiều quá rồi\, Hi Văn à! Mình có tiếp xúc với anh Cao Lãng vài lần rồi\, anh ấy không phải người như thế đâu. Mình cảm thấy anh ấy là người rất tốt\, trọng tình nghĩa. Hơn nữa\, mặc dù dính tới thế giới ngầm nhưng anh ấy chưa từng làm việc xấu đâu\, ngược lại còn hợp tác với cảnh sát bắt tội phạm đấy!
Hi Văn nửa tin nửa ngờ cho rằng Tư Hạ đang thần thánh hóa cái tên Cao Lãng kia thôi. Nhưng Tư Hạ vẫn một mực khẳng định về cảm nhận của cô đối với Cao Lãng.
- Mình nói thật\, cậu đừng có mà suy diễn lung tung rồi nghĩ người ta xấu. – Tư Hạ vẫn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Hi Văn.
- Không xấu mà ép người ta làm chuyện mình không thích?
- Thôi nào\, hay cậu cứ giúp anh ấy lần này đi! Cậu cũng đâu có mất mát gì\, ngược lại còn có thể chiếm được cảm tình của anh ấy\, thuận lợi cho công việc sau này nữa cơ!
Hi Văn khóc ròng, bảo cô phải làm sao đây chứ? Cái đứa chưa từng hề yêu đương như cô biết làm bạn gái người ta như thế nào? Ông trời đúng là trêu ngươi cô, đột nhiên ở đâu cho cô một người “bạn trai” thế này không biết!
Nhưng mà phóng lao thì phải theo lao thôi. Còn có những ngày tháng sau này của cô nữa. Lỡ đâu làm phật lòng anh ta thì công việc yêu thích này của cô sẽ bị mất đi thì sao? Cô không chỉ có một mình, cô còn phải lo cho mẹ có cuộc sống đủ đầy nữa.
- Này Hi Văn\, mình nghĩ biết đâu qua chuyện này hai người thành một cặp luôn thì sao? – Tư Hạ nghĩ ngợi một hồi rồi tủm tỉm cười.
- Cậu bớt đùa lại! Mình và anh ta làm sao có thể trở thành người yêu của nhau được! Không thể nào! Mình… mình cúp đây!
- Ừ thì cứ để rồi xem ha ha!
***
Tư Hạ sau khi tắt máy thì vội vàng vào phòng thoa thuốc và thay băng cho Ảnh Quân. Vết thương của anh đã được gần một tuần, bắt đầu lành lại, do vậy bác sĩ không cần đến thay băng nữa, mà nhiệm vụ này bây giờ giao lại cho Tư Hạ.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu Tư Hạ trực tiếp đảm trách công việc này, cũng là lần đầu cởi áo cho anh, rồi là lần đầu nhìn thấy anh cởi trần thế này, cô ít nhiều cũng có chút ngại ngùng. Thấy cô cứ loay hoay, anh lên tiếng trêu chọc.
- Sao thế? Ngại à?
- Cũng… có chút… dù gì đây cũng là lần đầu em làm việc thế này!
- Được rồi\, nếu em ngại thì để anh nhờ Tử Sâm.
- Không… không sao\, em làm được\, chú cứ để đó…
Tư Hạ cố gắng nhẹ nhàng hết mức để tránh làm đau anh. Cô từ từ cởi áo của anh ra. Cô suýt thì rụng tim, chảy máu mũi vì mớ cơ bắp của anh. Thân hình anh vô cùng săn chắc, làn da hơi rám nắng, nhìn vô cùng nam tính. Nhìn từ phía sau lưng lại càng làm cô mê mẩn, bờ vai anh rất rộng, mang đến cảm giác ấm áp và an tâm.
Cô nuốt nước bọt, cố gắng kìm hãm sự mê trai của mình lại, tháo ra lớp băng cũ, rồi thoa thuốc lên vết thương. Vừa thoa cô vừa thổi, đây là cách cô vẫn hay làm để giảm bớt sự đau đớn. Cô cũng nhúng thêm khăn ướt để lau xung quanh vùng lưng cho anh để anh thấy thoải mái hơn. Xong xuôi, cô mặc lại áo cho anh rồi đỡ anh ngồi dựa vào giường, không quên lót gối dưới lưng anh.
Nhớ lại chuyện của Hi Văn, cô thử dò hòi về Cao Lãng.
- Chú\, anh Cao Lãng là người thế nào?
- Sao đột nhiên em lại hỏi đến cậu ta?
- Vì… Hi Văn đang làm việc cho Cao Thị. Cậu ấy vừa gặp anh Cao Lãng\, giữa hai người đang có chút vấn đề.
- Vậy sao\, thật trùng hợp. Nhưng em cứ yên tâm\, cậu ta là một người đàn ông tốt\, trước giờ sống rất tình nghĩa\, có trước\, có sau. Bọn anh luôn kề vai sát cánh với nhau.
- Vậy… vậy còn vấn đề tình cảm?
Tình cảm? Ảnh Quân nghe Tư Hạ hỏi thì bật cười. Cái tên Cao Lãng đó trước giờ chưa hề quen ai, bọn anh vẫn hay trêu chọc cậu ta rằng cậu ta sắp tu thành chánh quả. Nhưng có lẽ, cậu ta không lừa dối tình cảm ai đâu, chỉ có điều, có vẻ khó để lấy lòng tin của cậu ta.
- Vậy sao… vậy sao anh ấy lại… - Tư Hạ nghe Ảnh Quân nói vậy thì trong lòng có chút bất an.
- Em lẩm bẩm gì thế? Mà sao em lại hỏi nhiều về cậu ấy? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tư Hạ xua xua tay ý bảo không có gì. Nhưng đột nhiên thấy Tư Hạ cứ tò mò về người đàn ông khác trước mặt mình, Ảnh Quân tỏ ra không mấy vui vẻ.
- Hay là em để ý cậu ta rồi? Em thật lăng nhăng\, bảo thích anh\, vậy mà trong lúc anh đang bị thương\, em lại tò mò về người đàn ông khác!
- Chú… chú thôi đi\, em không có bất kỳ ý nghĩ gì khác với anh ấy! Nhưng mà… em… Hi Văn đã bảo em giữ bí mật… em không thể nói…
- Thật ra sớm muộn gì Cao Lãng cũng sẽ nói với anh thôi… chỉ là anh muốn biết từ em để xem có giúp gì được không.
Ảnh Quân ra vẻ dụ dỗ, thành công làm cho Tư Hạ kể hết sự tình. Còn bảo anh nhớ giữ bí mật.
Tư Hạ đem chuyện của Hi Văn kể lại, cô thấy hơi áy náy vì không giữ lời hứa với cô bạn của mình. Nhưng chung quy là cô có ý tốt mà, cô nói ra chỉ vì muốn nhờ Ảnh Quân dò hỏi ý tứ của Cao Lãng thôi!
- Vậy à? Tên này cũng lạ nhỉ? Trước nay cậu ta chưa từng để người phụ nữ nào vào mắt\, vậy mà chỉ mới gặp Hạ Hi Văn lại thế!
- Có thể anh ấy đang gặp rắc rối với ông nội thì sao?
- Em nghĩ với tính cách của cậu ta\, ai có thể điều khiển được cậu ta à?
- Đúng nhỉ\, vậy rốt cuộc là vì sao? Hay anh ấy muốn… trêu đùa Hi Văn? Nếu là vậy. em không ngồi yên để anh ấy ức hiếp Hi Văn đâu!
- Anh không biết lý do thật sự\, nhưng có thể chắc chắn với em\, cậu ta không phải kiểu người lấy tình cảm ra trêu đùa. Trước giờ câu ta luôn nghiêm túc trong mọi việc. Có thể… cậu ta thích Hi Văn ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sao?
Tư Hạ ngẫm nghĩ xem có khả năng đó không. Cô tự hỏi người như Cao Lãng lại có tình yêu sét đánh à?
Như hiểu được Tư Hạ đang nghĩ gì, Ảnh Quân bật cười nói tiếp.
- Có thể chứ! Em cứ tin anh\, chắc hẳn cậu ta có lý do gì đấy\, chắc chắn cậu ta không làm tổn thương Hi Văn đâu! Biết đâu được định mệnh của hai người họ đến rồi!
- Định mệnh sao? Được thế thì tốt\, nhưng nếu bạn chú dám làm tổn thương chị em của em\, thì chú cũng không tránh được trách nhiệm đâu! Hừ!
- Thì sao? Lúc ấy em trách phạt anh thế nào?
Ảnh Quân bất ngờ chồm dậy, áp sát gương mặt mình vào mặt Tư Hạ. Cả hai trong tư thế mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai đôi môi là rất ngắn, Ảnh Quân có thể nghe được hơi thở đang dồn dập của Tư Hạ, còn có cả ánh sáng nhấp nháy từ chiếc vòng tay của cô. Rơi vào tình thế này, Tư Hạ vô cùng ngượng ngùng, cô vội né tránh ánh mắt của anh, miệng lí nhí.
- Em… em chưa nghĩ ra… chú… chú… em về phòng đây…
Nói rồi cô nhanh chóng đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng anh không dám ngoảnh đầu. Bỏ lại người nào đó trong phòng đang hả hê với gương mặt đắc thắng. Đúng lúc này, điện thoại anh chợt reo lên.
- Alo lão Cao…