Tử Sâm sau khi nghe được tin tức từ ông bà Diệp, biết được chút nữa thôi, nếu không phải Ảnh Quân phản ứng kịp thời, người đang bị thương là em gái của anh rồi. Nghĩ đến thôi là anh đã thấy rùng mình. Tư Hạ trước nay là bảo bối của Diệp gia, trầy tay một chút trên dưới Diệp gia đều sẽ xót biết chừng nào. Nếu chẳng may những mảnh vụn đó ghim sâu vào người cô, thì sẽ thế nào đây?
Anh ngay lập tức quay về nhà gặp Tư Hạ, lúc này bạn bè của Ảnh Quân và Giai Kỳ cũng vừa đi khỏi.
Vừa về đến, anh vội vàng chạy vào nhà tìm Tư Hạ.
- Ba mẹ, Tiểu Hạ và anh Quân đâu rồi?
- Đang ở trong căn phòng ở góc đằng kia đó, vì Quân nó bị thương không tiện lên xuống lầu nên đành để nó ở tạm đó.
Tử Sâm gật đầu rồi bảo sẽ vào trong tìm Tư Hạ và Ảnh Quân.
Mẹ Diệp lại lo Tử Sâm chưa ăn uống gì vội hỏi, nhưng anh lại bảo lát sau sẽ ra ăn, còn trước mắt anh phải gặp em gái của mình đã.
Đúng lúc này, Tư Hạ đang bưng tô cháo và ly sữa rỗng đi ra. Sau khi ăn và uống thuốc xong, Tư Hạ để cho Ảnh Quân nghỉ ngơi, cô mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh trai, sự hoảng sợ và bất an trong cô lại ùa về. Trước nay cô luôn được các anh trai bảo bọc, đặc biệt là Tử Sâm và Ảnh Quân. Có họ bên cạnh, cô chưa từng bị tổn thương, cô chưa từng thấy sợ hãi như vậy.
Như nước vỡ bờ, cô nhanh chóng đi về phía anh mình, bỏ hết đồ đạc xuống rồi ôm chầm lấy anh.
- Hic anh hai… lúc đó em thật sự sợ lắm… chú ấy thì chảy máu rất nhiều, em thì lại không biết nên làm sao… nếu em không đòi đến công trường thì…
Nhìn thấy em gái nhỏ của mình như thế, Tử Sâm vô cùng đau lòng, cũng may giờ cô đứng trước mặt anh nguyên vẹn, nếu không anh không biết mình làm sao chịu nổi. Đứa em gái anh thương yêu chiều chuộng, mắng còn không nỡ, làm sao nhìn cô chịu đau đớn sợ hãi được. Anh vuốt tóc cô vỗ về.
- Được rồi, đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, anh Quân cũng không sao rồi mà đúng không?
- Em biết là mọi thứ ổn rồi… nhưng mà em vẫn thấy sợ lắm… - Tư Hạ vẫn nức nở.
- Từ nay về sau em đừng đến những nơi như vậy nữa, biết chưa?
- Em biết rồi… em không dám đi nữa đâu…
Tử Sâm vỗ về em gái mình một lúc, cũng không quên hỏi han tình trạng của Ảnh Quân. Biết được Ảnh Quân không sao, anh cũng nhẹ lòng.
Ba mẹ Diệp nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình cố gắng gồng mình lên tỏ ra mạnh mẽ để không làm mọi người lo, bây giờ đứng trước anh hai thì như một cô bé nhỏ, bao nhiêu cảm xúc cũng đều thể hiện ra hết, không thể che giấu nữa thì cũng xót ruột xót gan không thôi. Ai cũng biết con bé bị kinh động và sợ hãi thế nào rồi.
Sực nhớ cô vẫn chưa ăn uống gì, mẹ Diệp vội nhắc nhở, sau đó ép cô ăn cho bằng được.
Cả nhà thấy cô ăn uống rồi cũng yên tâm hơn. Sau khi xác định được Tư Hạ vẫn ổn, Tử Sâm nhanh chóng quay về với vợ mình. Ba mẹ Diệp cũng đi nghỉ, chỉ còn Tư Hạ vẫn loay hoay chăm sóc cho Ảnh Quân. Cô chuẩn bị chút nước để lau sơ người cho anh, cả ngày không được tắm rửa anh chắc chắn rất khó chịu.
Cô vào phòng thấy anh vẫn ngủ say, mọi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng tránh làm anh thức giấc. Cô dùng khăn nhúng nước rồi lau sơ người cho anh, cẩn thận để không làm động vết thương của anh.
Làm xong mọi thứ, cô cũng không nỡ ra khỏi phòng, cứ như khi anh tránh khỏi tầm mắt của cô thì cô sẽ không thể gặp anh được nữa vậy. Cô cứ ngồi bên cạnh giường nhìn anh, thỉnh thoảng thấy anh khẽ nhăn mặt vì đau khi cựa mình, cô lại xót xa không thôi, vội đưa tay xoa xoa rồi vỗ về cho anh ngủ.
Vì quá mệt nên anh ngủ thật sự rất sâu, nếu là bình thường chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm anh thức giấc. Nhưng trong tiềm thức anh cảm nhận được cô đang bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, chỉ là anh không thể mở mắt ra nổi.
Tư Hạ cứ thế nhìn anh ngủ, tay vẫn nắm chặt tay anh, đến khi cô mệt quá chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Màn đêm qua đi nhường chỗ cho bình minh. Những tia nắng sáng chiếu rọi vào căn phòng, phản chiếu lên hình ảnh một người đàn ông và một cô gái đang nằm gục đầu lên giường.
Nắng chói mắt làm Ảnh Quân thức giấc trước, anh quay sang nhìn thấy cô đang mơ màng ngủ bên cạnh, tay cô vẫn nắm lấy tay anh không buông. Anh khẽ cười, nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy cô lo lắng cho mình, chăm sóc cho mình như thế.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay mình ra, đưa lên vuốt ve tóc cô, rồi khoác cho cô tấm chăn. Nhìn dáng vẻ cô yên bình ngủ, anh lại lần nữa thấy mừng vì anh đã bảo vệ được cô khỏi bị thương. Lúc cô sắp rơi vào nguy hiểm, anh chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ biết thà người đau là anh, chứ tuyệt đối không thể là cô.
Nghĩ đến cảnh cô nằm trên giường với chằng chịt vết thương, anh bỗng rùng mình. Không, tuyệt đối anh phải bảo vệ cô thật tốt, không để cô có chút tổn thương nào. Có lẽ, anh đã yêu cô rồi! Yêu rất nhiều, yêu đến nỗi muốn che chở, bảo vệ cho cô cả đời! Anh đã quyết định rồi, sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa, anh không muốn bản thân phải hối hận.
Tư Hạ cuối cùng cũng tỉnh dậy, gương mặt ngái ngủ vô cùng đáng yêu, làm anh không nhịn được mà trêu chọc.
- Em đi chăm bệnh mà còn ngủ ngon hơn người bệnh nữa à, bé con!
- Em… đêm qua em cũng mệt quá nên ngủ quên… chú dậy từ khi nào thế?
- Anh dậy được một lúc rồi, nhưng sao em không về phòng mà lại nằm ở đây như vậy?
- Em không yên tâm để chú một mình… em muốn nhìn thấy chú… mà này chú vừa xưng với em là gì? – Tư Hạ chợt như tỉnh ngủ khi nghe cách xưng hô khác lạ của Ảnh Quân.
- Là “anh”, không được sao?
- Được, được chứ… chỉ là em nghe có chút lạ… sao tự nhiên chú lạ thế? Chú bị thương ở lưng cơ mà, lẽ nào chấn thương não sao…
Anh nghe cô phân tích chữ “anh” của anh mà như cái gì nghiêm trọng lắm không bằng, thật sự không thể chịu nổi với suy nghĩ của cô.
- Anh hoàn toàn bình thường… nhưng mà từ nay anh sẽ gọi như thế, em cứ tập nghe cho quen dần đi. Còn bây giờ em đỡ anh dậy đi, anh muốn vào nhà vệ sinh.
Tư Hạ gật gật đầu rồi nhanh chóng dìu đỡ Ảnh Quân, miệng còn không quên nhắc nhở anh cẩn thận, không được để đụng nước, còn không yên tâm hỏi anh có cần cô cùng vào không.
- Em muốn thấy hết của anh à? Háo sắc thật! - Ảnh Quân buông lời trêu chọc.
- Chú… chú quá đáng! Em chỉ sợ nhà tắm trơn nguy hiểm cho chú thôi!
Tư Hạ liếc Ảnh Quân một cái, anh mà không bị thương thì e là đã ăn một cước của cô rồi. Cái đồ ăn nói nhăng cuội!
Nhưng dù sao người ta cũng vì cô mới bị thương, phải nhẹ nhàng mềm mỏng thôi. Cô cẩn thận dìu anh vào nhà vệ sinh, đợi anh xong xuôi, cô lại dìu anh về giường. Sau đó, cô trở về phòng mình để vệ sinh cá nhân, tắm rửa cho thoải mái, bắt đầu một ngày mới.
Tư Hạ chọn cho mình một bộ váy hai dây màu xanh ngọc, đơn giản nhưng trông cô vô cùng đáng yêu và thuần khiết. Cô chuẩn bị thức ăn sáng đem vào phòng để ăn cùng anh. Hôm nay cô pha ngũ cốc và sữa cho anh.
Vào phòng thấy anh đang ngồi tựa vào thành giường, mắt chăm chú vào chiếc laptop, cô tức giận, lập tức giáo huấn cho anh một trận, ai đời bị thương không lo nghỉ ngơi lại còn ở đó mà công việc.
- Nè Vương Ảnh Quân, chú mau bỏ cái laptop sang một bên, chú tưởng chú có sức khỏe vô địch hả? Không lo nghỉ ngơi, chú còn định làm cái gì?
Nghe một tràng mắng mỏ từ cái miệng chu chu lên của cô, anh chẳng những không cảm thấy phiền mà ngược lại còn thấy đáng yêu, nghe lời cô để laptop qua một bên.
- Được rồi, mới sáng sớm em đã mắng người rồi. Còn nữa, em không đi làm à?
- Em là thư ký chủ tịch, chủ tịch đã nghỉ thì em cũng nghỉ theo! - Cô trả lời với vẻ lém lỉnh.
- Em là đang viện cớ trốn việc thì có!
- Em vẫn sẽ làm việc ở nhà, không hề lười biếng nhé! Xì!
Đúng lúc này, mẹ Diệp gõ cửa phòng, lên tiếng bảo muốn vào trong. Ảnh Quân đáp được, rồi mời mẹ Diệp vào.
Mẹ Diệp bước vào phòng, trên tay cầm theo giỏ đồ, dịu dàng hỏi han vết thương của Ảnh Quân.
- Con còn đau nhiều không Quân?
- Không ạ, con đã khỏe nhiều lắm rồi!
- Thế thì tốt rồi, hai đứa ăn sáng tiếp nhé, bác chỉ vào đưa đồ cho con thôi. Sáng nay Giai Kỳ có ghé sang đưa cho con ít đồ dùng cá nhân.
Ảnh Quân đáp dạ rồi lại tập trung ăn sáng.
Mẹ Diệp đã đi khỏi, trong phòng chỉ còn anh và cô. Cô lại tiếp tục luyên thuyên đủ thứ chuyện, như là vết thương thế nào, anh cần nghỉ ngơi ra sao, ăn uống thế nào, vâng vâng và mây mây. Trông cô cứ như một bà mẹ đang dặn dò con gái khi gả sang nhà chồng vậy.
Anh nhìn cô khẽ cười, không hiều từ lúc nào cô trở nên nói nhiều thế này. Anh bất ngờ chặn miệng cô bằng một nụ hôn khiến cô vô cùng bất ngờ, ú ớ gì đó rồi lại nín hẳn.
- Chú nên ăn… ăn…
Anh cứ thế tham lam hút hết mật ngọt trên đôi môi cô, lưỡi của anh tiến sâu vào khuấy đảo miệng cô, tìm đến lưỡi cô mà ngậm mút. Cô định đẩy anh ra, nhưng cơ thể như không có chút sức lực nào, hơn nữa hai tay cô còn bị anh nắm chặt, cứ thế để mặc anh hôn. Nhưng một cô gái non nớt như cô sao có thể chống đỡ với nụ hôn của anh. Đến lúc thấy cô sắp không thở nổi nữa anh mới quyến luyến rời khỏi.
Cô vội vàng thở lấy thở để, anh bật cười.
- Đồ ngốc, hôn cũng phải thở chứ!
- Chú… chú sao chú lại… nụ hôn đầu của em!
- Em đúng là ngốc, đây không phải nụ hôn đầu, là nụ hôn thứ hai của chúng ta.
Tư Hạ trố mắt kinh ngạc nhìn Ảnh Quân, chờ đợi anh nói rõ ngọn ngành.
Ảnh Quân vẫn thản nhiên như không nhắc đến đêm ở khách sạn.
- Chú… chú lợi dụng em say xỉn, chú thật xấu! – Tư Hạ biết mình bị anh chiếm tiện nghi trong khi không chút tỉnh táo liền thấy có chút thiệt thòi.
- Hôm đó là ai cứ đeo bám anh không buông thế! Cho em biết, cũng may anh chỉ là lấy đi nụ hôn đầu của em chứ không phải lấy lần đầu của em!
- Chú… chú vô sỉ! Ăn xong rồi, em ra ngoài đây!
Tư Hạ nhanh chóng ra khỏi phòng, mặc cô lúc này đã đỏ ửng cả lên, tim thì cứ thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Lại nhớ đến lời anh nói, cô cứ xấu hổ không thôi. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc ở phòng bếp rồi nhanh chóng lên phòng, không khéo để mẹ cô thấy dáng vẻ này lại không hay. Còn lại Ảnh Quân ở trong phòng, anh đang mỉm cười đắc ý.