Ngày đầu tiên đi làm, Tư Hạ đến rất sớm để chuẩn bị.
Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc đi kèm với chiếc váy công sở trên đầu gối và ôm sát vòng ba. Tuy đơn giản nhưng lại làm toát lên được vẻ thanh lịch và khí chất của cô, đồng thời khoe khéo được vóc dáng chuẩn như mẫu của cô.
Lúc cô bước vào công ty còn khá sớm, chưa có nhiều nhân viên. Cô nhanh chóng ấn thang máy lên tầng 52, là nơi Ảnh Quân làm việc. Cả tầng này chỉ có phòng làm việc của anh và phòng của Vu Quân, cùng phòng họp chung của công ty.
Theo như những gì Giai Kỳ mách cho, cô biết thói quen của Vương Ảnh Quân mỗi sáng là phải uống một ly café, anh đặc biệt là uống café không đường.
Cô cũng biết anh vẫn hay bỏ bữa sáng, cô quyết tâm chấn chỉnh lại điều này. Gì thì gì bữa sáng vẫn rất quan trọng, không ăn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Do đó, sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị sẵn Sandwich.
Cô nhanh chóng đến phòng anh, đặt lên bàn một tách café kèm phần Sandwich, không quên dán tờ giấy note “Chúc buổi sáng vui vẻ, nhớ ăn sáng đấy, chú chủ tịch, còn nữa quà cho chú!” (kèm theo icon mặt cười)
Cô tất nhiên cũng làm cho anh một chiếc vòng, biết tính anh lạnh lùng, không thích những thứ màu mè, cô đặc biệt thiết kế chiếc vòng sao cho nhìn mạnh mẽ và nam tính nhất. Cô đã chọn tông màu xanh đen kết hợp họa tiết màu đồng, nhìn không quá nổi bật nhưng vẫn đẹp vô cùng.
Sau đó, Tư Hạ xuống tầng dưới, là nơi cô sẽ làm việc. Ngay cạnh là phòng của Giai Kỳ. Hiện tại cô ở tạm phòng Giai Kỳ để được sắp xếp nơi làm việc cụ thể.
Lúc này, mọi người đã vào vị trí làm việc, Giai Kỳ dẫn Tư Hạ đến nơi làm việc. Cô vỗ vỗ tay thu hút sự tập trung của mọi người.
- Mọi người chú ý! Đây là nhân sự mới của công ty chúng ta - Tư Hạ. Cô ấy tuy mới hai mươi tuổi\, nhưng đã tốt nghiệp đại học ở nước ngoài. Cô ấy sẽ là thư ký riêng của chủ tịch. Mọi người nhớ giúp đỡ cô ấy đấy... Chị Phương\, chị sắp xếp chỗ ngồi cho cô ấy nhé!
Mọi người ai nấy đều cảm thán trước vẻ đẹp của Tư Hạ, càng thêm nể phục trước thành tích của cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt. Ai nấy đều vui vẻ hòa đồng, không còn dáng vẻ soi mói nhìn chằm chằm cô như hôm trước.
- Chị cứ yên tâm\, tổng giám đốc\, chúng tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!
- Em yên tâm\, Giai Kỳ\, để chị sắp xếp cho em ấy!
Phương Minh - trưởng phòng Hành chính - Nhân sự ân cần lên tiếng. Sau đó còn vui vẻ giới thiệu bản thân với Tư Hạ, còn bảo cô có việc gì cứ nói với mình.
- Dạ\, em cảm ơn chị ạ! Em chào các anh chị\, em là Diệp Tư Hạ\, mong mọi người giúp đỡ em ạ! – Tư Hạ cũng thân thiện chào hỏi.
- Được rồi\, Tư Hạ. Em ở đây làm việc nhé! Chị về phòng xử lý công việc đây! – Giai Kỳ giao lại Tư Hạ cho Phương Minh rồi quay về phòng mình.
Tư Hạ nhanh chóng sắp xếp mọi thứ và bắt tay vào công việc.
Lúc này Ảnh Quân đã đến nơi làm việc. Đập vào mắt anh là ly café và bánh mì kẹp, hộp quà nhỏ cùng dòng chữ trên giấy note, anh bất giác cảm thấy vui vẻ.
Đúng lúc này, Vu Quân bước vào, thấy anh đang ngẩn ra, thì lên tiếng trêu chọc.
- Này\, bạn tôi ơi\, cậu làm gì mà mới sáng ra đã ngẩn ra rồi còn cười một mình thế này… À mà khoan\, hôm nay cậu đổi gu à? Ăn sáng với bánh mỳ kẹp?
- Có người quan tâm tôi! - Ảnh Quân cao ngạo trả lời.
- Hả? Ai chứ?
Vu Quân liếc thấy tờ giấy note, liền nhanh chóng giật lấy. Anh cười một cách gian manh, ra vẻ châm chọc.
- À\, “chú chủ tịch” nhỉ? Cách gọi này\, chắc là cô bé Tư Hạ rồi. Mà này\, cậu già đến thế à\, Vương Ảnh Quân? Ha ha… - Vu Quân cố gắng nhấn mạnh ba chữ “chú chủ tịch” làm Ảnh Quân đen mặt.
- Im đi\, cho cậu ở đó mà cười! Vào đây có việc gì? - Vừa nói Ảnh Quân vừa giật lại tờ giấy note\, cũng giấu luôn hộp quà nhỏ của Tư Hạ.
- Hì\, đùa chút cho vui ấy mà! Giờ vào chuyện chính đây. Chiều nay\, cậu có cuộc hẹn với Lam tổng ở nhà hàng Hoa Nhã đấy!
- Tôi biết rồi!
- Được\, tôi về phòng làm việc đây!
Đuổi được ông thần Vu Quân, Vương Ảnh Quân nhanh chóng nhấc điện thoại gọi xuống phòng hành chính.
Điện thoại reo, ngay lập tức Tư Hạ nhấc máy.
- Alo! Phòng hành chính nghe ạ!
- Diệp Tư Hạ\, vào phòng tôi có việc!
Nghe cái giọng điệu uy quyền và có chút bức thế người khác này, Tư Hạ biết ngay là ai rồi. Cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần rồi vào phòng gặp anh.
Nghe tiếng gõ cửa, anh liền đáp lại, bảo vào đi.
Tư Hạ nhẹ nhàng bước vào, trên gương mặt có chút hồi hộp và lo lắng khi phải đối diện với anh.
- Chủ tịch tìm tôi có việc gì ạ!
Anh khoác tay ra hiệu cho cô đến gần mình. Cô chầm chậm tiến đến, vui vẻ khi thấy chiếc vòng tay đã được anh đeo lên. Đang ngẩn ngơ không chú ý thì ngay lập tức, cô đã bị anh nắm tay kéo sát lại gần, làm cho cô vô cùng bối rối.
- Chủ tịch\, chú… chú… làm gì vậy?
- Em gọi tôi là gì?
- Chủ tịch… ở công ty vẫn nên xưng hô như thế thì hơn!
Anh không hài lòng với câu trả lời của cô, càng kéo sát cô lại gần mình hơn, cô theo đà ngã chồm về phía trước, vừa vặn ngã vào lòng anh. Anh nhếch mép cười thích thú, còn cô thì măt đỏ hơn tôm luộc, nhanh chóng đứng lên.
- Sau này chỉ có chúng ta thì gọi tôi tên tôi\, cấm em gọi chủ tịch này chủ tịch nọ\, hiểu chưa?
- Dạ… dạ… hiểu rồi ạ! – Tư Hạ bối rối đáp lời.
- Những thứ này là em chuẩn bị cho tôi sao? Xem ra em bỏ không ít công sức với tôi nhỉ? - Ảnh Quân chỉ tay vào những thứ mà Tư Hạ đã dày công làm mang đến cho mình.
- Chỉ là… chỉ là… chúng ta là chỗ quen biết\, với lại… chú không nên bỏ ăn sáng\, không tốt cho sức khỏe!
- Quan tâm tôi vậy sao? Vậy sau này em phu trách làm đồ ăn sáng cho tôi! - Ảnh Quân được đà lấn tới.
Tư Hạ gật gật đầu, lại chỉ sang chiếc vòng tay hỏi anh có thích không.
- Cũng khá đặc biệt! – Anh đáp.
- Đây là… chiếc vòng tay chỉ những người thân thiết mới có\, đeo để kiếm soát sức khỏe\, chỉ là của chú được thiết kế khác một chút…
- Tôi đặc biệt hơn mọi người sao? – Nghe nói đến việc chiếc vòng của mình được làm khác đi một chút\, Ảnh Quân bỗng thấy có chút hứng thú.
- Chú… vì chú không thích những thứ màu mè nổi bật\, với lại trước nay chưa từng thấy chú đeo vòng tay\, em sợ chú không thích\, nên phải cố gắng thiết kế cho phù hợp.
Ảnh Quân hài lòng vô cùng vì sự quan tâm của Tư Hạ dành cho mình, nhưng vẫn có chút bất mãn với cách xưng hô của cô. Một tiếng chú, hai tiếng chú là thế nào?
- Em có lòng rồi\, cảm ơn em! Còn nữa\, sau cứ mở miệng ra là gọi tôi bằng chú? Tôi đã già như thế sao?
- Không… phải\, chỉ tại từ nhỏ gọi chú như thế đã quen rồi. Với lại\, như thế cũng đáng yêu mà!
- Cái miệng của em thật giỏi\, thế nào cũng nói được. Thôi được\, không làm khó em\, nhưng lo mà bỏ dần đi\, biết chưa?
- Dạ\, “chú!” - Tư Hạ nhấn mạnh chữ chú\, làm ra vẻ lém lỉnh khiến Ảnh Quân đen mặt.
Anh không thèm để ý nữa, vội nhắc cô cuộc hẹn với Lam tổng, còn cảm ơn cô về thức ăn sáng. Vừa nói, Ảnh Quân vừa cầm ổ bánh mì kẹp lên, ra vẻ rất hài lòng.
Trong lòng Tư Hạ bỗng chốc vui vẻ lạ thường, cô mỉm cười rồi nhanh chóng về phòng làm việc.