Ảnh Quân và Cao Lãng cùng với tên thủ lĩnh chính là đang đấu trí với nhau, kẻ nào biết vừa nhu vừa cương, kẻ đó sẽ chiến thắng.
Mà tên thủ lĩnh này, quả đúng là cáo già, dù có nói đến thế nào vẫn nhất quyết không khai danh báo tánh.
Ảnh Quân hừ lạnh một cái rồi nói:
- Trước khi ký giấy thỏa thuận hợp tác\, tôi có lời muốn nói. Ông không thấy như vậy là không công bằng à? Ông biết rõ chúng tôi\, nhưng chúng tôi lại chỉ có thể nhìn ông qua tấm mặt nạ.
- Như thế là đủ rồi\, cậu còn cần tôi tiết lộ mặt thật để làm gì? – Tên thủ lĩnh nhún vai nói.
- Ông còn đang sợ cái gì\, mạng của bọn tôi chẳng phải đã nằm trong tay ông rồi sao? – Cao Lãng lại bồi thêm.
Tên thủ lĩnh thoáng do dự, Cao Lãng nói đúng, trong phòng này cũng chỉ toàn đàn em thân tín, cùng với Ảnh Quân và Cao Lãng, mà ông ta đã khống chế tất cả bằng thuốc độc rồi, còn cái gì mà phải dè chừng?
Trừ phi bọn họ không muốn mạng nữa, nếu không sẽ chẳng dám hé một lời.
Ảnh Quân nhìn thấy được sự lay động của tên thủ lĩnh, liền chơi đòn tâm lý.
- Thế này đi\, chúng ta chơi một trò chơi. Tôi sẽ đoán danh tánh của ông\, nếu đúng\, ông phải công tâm cho chúng tôi thấy mặt thật\, còn nếu tôi đoán sai\, ông cứ tiếp tục giấu đi thân phận.
Tên thủ lĩnh nghĩ nghĩ một lúc, rồi cũng đáp ứng.
- Được\, cũng khá thú vị\, thử đoán xem tôi là ai!
Ảnh Quân làm ra vẻ thật thà suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Từ Kiêu\, đến lúc lộ mặt rồi\, hi vọng ông nói được làm được!
Bàn tay đang sờ sờ tấm mặt nạ của tên thủ lĩnh bỗng khựng lại.
Phải, ông ta chính là Từ Kiêu. Nhưng làm thế nào Ảnh Quân có thể đoán được?
- Sao cậu lại tự tin đến thế?
Ảnh Quân khẽ cười:
- Nghĩ một chút là sẽ ra thôi\, Từ thị của ông vốn chẳng phải là tập đoàn lớn mạnh gì\, thậm chí còn thua kém một vài tập đoàn khác\, có lúc còn thua lỗ. Vậy mà ông vẫn nắm giữ khối tài sản kếch xù\, cũng giữ vững địa vị của mình bao năm nay. Một\, là ông có thế lực cực mạnh đằng sau chống lưng. Mà tôi không nghĩ ra còn có thế lực mạnh nào sau ông và Cao Lãng nữa. Cho nên\, chỉ còn cái thứ hai\, ông chính là trùm cuối\, dùng Từ thị để che mắt thiên hạ\, để mọi người nghĩ ông là doanh nhân thực thụ\, thực chất lời lỗ Từ thị thế nào\, ông không quá quan trọng\, đúng chứ?
Từ Kiêu lúc này cười lớn, quả nhiên là người thông minh, bao nhiêu năm qua ngay cả đàn em thân cận nhất, hay đối tác lâu năm, cũng chưa có ai đoán ra được ông ta là ai.
Ông ta vốn rất kín đáo, chưa từng lộ sơ hở nào, vậy mà một người trẻ như Ảnh Quân có thể dễ dàng đoán định được phía sau lớp mặt nạ chính là ai.
Thôi vậy, quân tử nói thì phải giữ lời, ông ta chấp nhận công khai thân phận.
- Được\, cậu thắng!
Nói rồi, ông ta chậm rãi tháo tấm mặt nạ xuống.
Gương mặt nham hiểm Từ Kiêu chính thức hiện ra.
Ảnh Quân vẫn vô cùng bình tĩnh, anh thản nhiên dựa lưng vào ghế sofa, nhưng mặt lại lộ chút băn khoăn, hỏi:
- Ông vẫn muốn hợp tác với tôi khi tôi chính là người làm ông lao đao nhiều phen trong kinh doanh\, còn hại Từ Nguyệt ra nông nổi này?
- Như cậu đã nói\, Từ thị chỉ là tấm chắn của tôi\, không quan trọng. Còn về Từ Nguyệt\, tôi đã từ lâu không có đứa con gái như nó. Cho nên\, sống chết của nó cùng tôi\, không có chút liên quan nào! – Từ Kiêu không do dự đáp\, lại thúc giục Ảnh Quân và Cao Lãng ký vào thỏa thuận.
Ảnh Quân gật gù ra vẻ đã hiểu, cùng Cao Lãng tiêu sái ký tên vào tờ giấy trên bàn.
Từ Kiêu xem lại tờ thỏa thuận, vô cùng hài lòng. Ông ta vui vẻ cùng Ảnh Quân và Cao Lãng bắt tay, ngụ ý hợp tác vui vẻ.
Đột nhiên, đèn trong phòng tắt hết, xung quanh là một mảng tối om.
Từ Kiêu cảm nhận có nguy hiểm, nhưng hai tay đã bị Ảnh Quân và Cao Lãng giữ chặt, không thể nhúc nhích được.
Mà trong bóng tối, ông ta không nhìn thấy gì, không thể làm được gì, càng thêm hoang mang.
Ông ta ra lệnh cho đàn em mau bật điện thoại lên, nhưng đám đàn em lại không trả lời lại.
Ông ta chính thức nhận thấy, mình đang rơi vào bẫy.
Đèn bật sáng lên, thế cục bây giờ đảo lộn, Từ Kiêu đã rơi vào bị động. Ông ta bị Ảnh Quân và Cao Lãng một tay bẻ ngoặt tay ông ta ra phía sau, một tay cầm súng chĩa thẳng vào thái dương ông ta.
Còn đám đàn em kia thì đã bị khống chế. Trong đám người kia, có hai người là cảnh sát chìm đã vượt qua bao nhiêu gian khổ để trà trộn vào đội ngũ của Từ Kiêu. Hôm nay, họ cùng phối hợp với nhóm người Tạ Phong và cảnh sát canh giữ biên phòng của các nước hành động. Trong khoảnh khắc đèn tắt vừa rồi, họ lập tức cướp mất súng của ba tên thuộc hạ còn lại, sau đó lạnh lùng dí súng vào đầu chúng.
Họ là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên mọi động tác đều nhanh gọn nhẹ nhàng.
Còn có một người nữa, chính là Lôi Kính, đàn em của Cao Lãng, cũng là người mà trước đó phản bội Cao Lãng. Anh ta cùng với Phi Vũ là những anh em thân tín nhất của Cao Lãng. Chỉ là anh ta luôn cảm thấy Cao Lãng coi trọng Phi Vũ hơn mình, cho nên đem lòng thù hận. Lại vừa lúc Từ Kiêu đưa ra những lợi ích quá lớn cho anh ta, lại tạo cho anh ta cảm giác mình là người quan trọng. Lập tức, anh ta quay sang hợp tác với kẻ thù, làm nội ứng.
Có điều, Cao Lãng sau đó cũng không tố giác gì anh ta, mà còn đối xử tử tế và coi trọng như bình thường, lại còn giúp cho vợ con anh ta. Cho nên, anh ta liền thấy hối hận, quyết định ở lại hang ổ của Từ Kiêu làm nội gián, lấy công chuộc tội với Cao Lãng, cũng là để giảm nhẹ hình phạt của mình sau này.
Anh ta cũng đang cùng với hai cảnh sát chìm, trấn giữ mấy tên thuộc hạ còn lại của Từ Kiêu.
Từ Kiêu bị phản bội, tức giận đến mắt long sòng sọc, không ngừng chửi mắng, tay chân cũng vẫy vùng trong vô vọng.
- Lũ khốn bọn bây! Vậy mà lại dám đâm sau lưng tao! Đừng quên chúng mày đã uống thuốc độc! Còn có hai đứa mày nữa\, tao mà có mệnh hệ gì\, chúng mày đừng mong có thuốc giải\, ở đó chờ chết đi!
Từ Kiêu vừa nói vừa cười lạnh. Tính kế ông ta sao? Ông ta chết, hai người Ảnh Quân cũng đừng mong yên ổn.
Ảnh Quân và Cao Lãng nghe mấy lời hung hăng hù dọa kia không thể ngừng cười. Sau cũng tốt bụng nói cho ông ta nghe sự thật.
Thuốc độc ấy à, đã sớm bị nội gián phát hiện rồi.
Sau đó, cảnh sát đã bắt giữ mấy tên nghiên cứu ra thuốc độc này phải tạo ra thuốc giải ngay lập tức.
Thuốc giải có, cảnh sát chìm và Lôi Kính cũng đã uống, cho nên căn bản không còn chịu đựng sự uy hiếp của Từ Kiêu nữa. Mỗi tháng, họ cũng dùng thuốc bổ tráo vào để qua mắt Từ Kiêu thôi.
Dĩ nhiên, vừa rồi Ảnh Quân và Cao Lãng cũng chỉ là uống mấy viên thuốc bổ, phản ứng dữ dội như vậy, chỉ là diễn cho từ Kiêu xem, để ông ta không nghi ngờ, sau đó sẽ lơ là cảnh giác.
- Chúng tôi diễn kịch đạt không? – Ảnh Quân cúi người nói vào tai Từ Kiêu.
Từ Kiêu nghiến răng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ông ta chỉ hận không thể băm nát Ảnh Quân và Cao Lãng ra cho chó ăn.
Ông ta lại chợt nhớ đến chiêu bài cuối cùng của mình.
Đúng vậy, không phải vợ con Ảnh Quân và Cao Lãng đang trong tay ông ta sao?
- Thì sao\, vợ con chúng mày vẫn trong tay tao đấy? Sao\, muốn chúng nó chết à? – Ông ta cười tự tin nói.
- À chuyện này sao\, rất tiếc lại làm ông thất vọng rồi\, mời ông xem cái này!
Ảnh Quân vừa nói vừa ra hiệu cho Lôi Kính mở điện thoại có kết nối với bên phía Tư Hạ và Hi Văn giả.
Hai cô gái ấy chính là nữ đặc công, đã cải trang thành Tư Hạ và Hi Văn, lại còn dùng một lớp mặt nạ da người, cho nên căn bản không thể phát hiện ra.
Mà lúc này, mấy tên đàn em đang canh giữ bên đó cũng đã bị thân thủ linh hoạt của hai cô gái khống chế cả rồi.
- Mày… bọn mày…
Từ Kiêu bây giờ tức đến muốn thổ huyết, cả nửa ngày cũng không nói được nên lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!