Tư Hạ đã mang thai sang tháng thứ tám, chính xác là được gần ba mươi bốn tuần. Bụng cô càng ngày càng to, di chuyển cũng khó khăn, chuyện cúi người nhặt thứ gì đó gần như không thể, tay chân cô cũng sưng phù cả lên.
Tháng trước, trong sinh nhật một tuổi của Bánh bao nhỏ, cô đột nhiên thấy đau bụng, người nhà liền đưa đến bệnh viện, bởi vì trước đó bác sĩ có nói cô có dấu hiệu dọa sinh non. Trong bụng có tới hai đứa bé, cho nên lúc năm, sáu tháng mà bụng cô đã to như bảy, tám tháng rồi. Thường thì thai đôi cũng sẽ rất dễ sinh trước dự định. Nhưng rốt cuộc hai bé con kia cũng chỉ là quậy phá chứ chưa muốn ra ngoài.
Cô cũng tăng vài cân, cả người nhìn tròn trịa lên, mà do bụng quá lớn, trên người xuất hiện những vết rạn rõ ràng.
Mỗi lần đứng trước gương ngắm nghía, cô lại thấy lo lắng cho vóc dáng sau này của mình, lại vô cùng tủi thân khi nghĩ đến những cô gái trẻ ngoài kia. Cô tin chồng mình, nhưng lỡ đâu cô càng ngày càng xấu đi, những người phụ nữ khác tươi xanh mơn mởn đến cướp mất chồng cô thì sao? Đàn ông mà, ít nhiều cũng để ý đến cái đẹp chứ!
Mang thai vốn mẫn cảm mà, cho nên cô càng nghĩ càng hoang mang lo lắng tột độ, cứ suy diễn câu chuyện mãi đến mức nằm mơ thấy chồng mình thật sự bỏ theo cô gái khác luôn.
Giật mình dậy, cô ngồi khóc ngon lành như con nít, anh phải dỗ mãi mới chịu thôi.
Cũng may, mấy tháng này, anh ở bên cô gần như 24/24, nếu không chắc cô sẽ càng suy nghĩ lung tung hơn nữa.
Mà chuyện băng nhóm kia, một tháng nay cũng đã có nhiều tiến triển mới, bên phía cảnh sát cũng đã có nhiều manh mối về trùm cuối rồi, chỉ là chưa hoàn toàn xác định, cho nên vẫn là tiếp tục kiên trì điều tra, tránh bứt dây động rừng.
Mãi cho đến hôm nay, bên phía Tạ Phong đã thông báo, ba ngày nữa sẽ tác chiến hành động, quyết tâm một lần tóm gọn hang ổ bọn xấu kia.
Ông nội Vương, ba Vương vẫn sát sao theo dõi chuyên án này. Bên phía Ảnh Quân, Cao Lãng, Vu Quân và Tuấn Triết cũng đã bàn tính kỹ càng trước khi để Ảnh Quân và Cao Lãng đi vào hang cọp. Băng nhóm này hoạt động trải dài nhiều nước, cũng cần phải phối hợp thêm với cảnh sát nước ngoài. Mà liên quan đến chính trị, đối ngoại, đương nhiên Tuấn Triết cũng có trách nhiệm.
Chuyện cần nhất, vẫn là đảm bảo an toàn cho vợ con, cho nên mấy người đàn ông dốc hết sức lực bố trí người bảo vệ, cẩn trọng tính toán từng chút một.
***
Ba ngày sau, rốt cuộc chiến sự cũng bắt đầu.
Đúng như dự đoán, trùm cuối trước tiên nhắm vào Ảnh Quân và Cao Lãng trước, bởi vì hai người có liên quan mật thiết, mà cũng là người gây ra thiệt hại cho băng đảng này nhiều nhất.
Mà muốn đối phó với hai người bọn anh, mấy tên xấu kia đương nhiên nhắm vào Tư Hạ và Hi Văn trước.
Hai cô còn đang mang thai, một xác mấy mạng, càng khiến cho bọn khốn kia thích chí, bởi vì sẽ có thể gây ra nhiều sự đe dọa cho hai người Ảnh Quân và Cao Lãng.
Bọn chúng trước tiên kéo bốn người bọn anh vào cùng một chỗ để dễ bề ra tay, địa điểm chính là nhà của Cao Lãng.
Nhân lúc vệ sĩ của Cao Lãng đang lơ là, bọn chúng bất ngờ tập kích, quăng khói mù làm cho bọn anh không nhìn thấy đường, sau đó một lần tóm gọn luôn bốn người.
Bọn chúng lấy chuyên cơ riêng của Ảnh Quân đưa bốn người bọn anh di chuyển đến vùng biên giới, nơi chúng đang làm ổ trú ngụ.
Đây là nơi có địa hình phức tạp, an ninh cũng rối ren, rất dễ cho chúng lẩn trốn và thực hiện mấy phi vụ làm ăn.
Khi bốn người Ảnh Quân được đưa đến, bọn chúng tách riêng ra làm hai nhóm, Tư Hạ và Hi Văn bụng mang dạ chửa bị áp giải đến một nơi khác, còn Ảnh Quân và Cao Lãng bị bắt đem đến trước mặt tên trùm cuối.
Mấy tên đàn em đem Cao Lãng và Ảnh Quân vào một căn phòng khá rộng, ở đó có tên trùm cuối và mấy tên đàn em đang vui vẻ ăn mừng chiến lợi phẩm.
Ảnh Quân và Cao Lãng do tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tỉnh lại, bọn chúng liền dùng nước lạnh tạt mạnh vào mặt của hai người.
“Ào” một cái, dòng nước chảy xối xả vào mặt, chảy xuống khắp người, Ảnh Quân và Cao Lãng lờ mờ tỉnh lại.
- Tỉnh rồi sao? Chào mừng đến với thế giới của tôi!
Tên vừa nói chính là trùm cuối. Hắn đeo mặt nạ che kín mặt, nhưng nhìn dáng dấp, điệu bộ có lẽ đã qua năm mươi tuổi.
Ảnh Quân và Cao Lãng chẳng những không sợ sệt mà còn nhìn chằm chằm vào lão ta cười khẩy.
- Ông là thủ lĩnh à? Nhìn ông cũng có vẻ đạo mạo đấy, vậy mà lại cho đàn em dùng thủ đoạn hèn hạ này để bắt bọn tôi? - Ảnh Quân hừ lạnh một cái, trào phúng nói.
- Nói nhiều làm gì, biết đối đầu trực diện sẽ thua cuộc cho nên mới dùng biện pháp dơ bẩn! – Cao Lãng cũng không nhịn được chế giễu.
Mấy tên đàn em thấy Ảnh Quân và Cao Lãng vô lễ với thủ lĩnh của mình như vậy, liền tiến đến đạp mạnh vào người của hai người họ, còn ép hai người phải quỳ trước mặt thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh đó bị đả kích lại không tức giận, ngược lại còn cười lớn, ra hiệu cho đàn em ngừng tay.
Hắn ung dung nhàn nhã ngồi xuống ghế, nói:
- Ha ha lên được cái vị trí này rồi, tôi chẳng quan tâm gì đến mấy chữ “quân tử” hay “chơi đẹp” kia nữa. Tôi chỉ biết sau cùng, vẫn là hai người bại trận trước tôi! Hơn nữa, vợ các cậu đang trong tay tôi, chúng nó còn có thai nữa, đừng có ở đó khích bác, tôi không vui thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!
Nhắc đến vợ con, ánh mắt Ảnh Quân và Cao Lãng lướt qua một tia sắc lạnh hỏi:
- Vợ con tôi đâu? Có giỏi thì chúng ta đường đường chính chính giải quyết ân oán giữa mấy người đàn ông, động đến phụ nữ thì có hay ho gì?
- Đừng sốt ruột, vợ con các cậu hiện tại vẫn an toàn, chỉ là về sau còn xem thái độ của các cậu nữa.
- Ông muốn gì? – Cao Lãng trực tiếp đi vào vấn đề.
- Nhanh, gọn, trực tiếp, tôi rất thích! Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có mục đích duy nhất, là kéo các cậu về cùng chiến tuyến với tôi thôi!
- Muốn hợp tác mà còn bắt trói chúng tôi, còn đánh người? Đây là thiện chí hợp tác của ông à? - Ảnh Quân khinh thường nói.
- À đàn em không hiểu chuyện, xin lỗi nhé! Nào… nào mau tới cởi trói cho hai người bọn họ đi, các chú đúng là không hiểu chuyện gì cả! – Tên thủ lĩnh làm ra vẻ hối lỗi, vội bảo thuộc hạ cởi trói.
Mấy tên thuộc hạ có vẻ do dự, nhưng dưới cái nhìn rét lạnh của thủ lĩnh đành tuân lời.
Tên thủ lĩnh khẽ nhếch môi, đây là địa bàn của lão ta, người canh gác rất nhiều, mà vợ của Ảnh Quân và Cao Lãng còn ở trong tay lão ta, còn phải lo hai người họ dám làm chuyện ngu xuẩn gì à?
Cởi trói xong, lão ta lại ra hiệu cho Ảnh Quân và Cao Lãng ngồi xuống ghế, ra vẻ khách khí như đối đãi với khách thật sự.
- Mời hai cậu! – Lão ta ra hiệu cho đàn em đưa hai ly rượu cho Ảnh Quân và Cao Lãng.
Ảnh Quân và Cao Lãng đưa mắt nhìn nhau, do dự hồi lâu, bởi vì trong rượu này có thứ gì còn chưa biết được. Sau cùng cũng đành phải uống, bởi vì ở đây lão ta làm chủ, hai người các anh chỉ có thể làm theo lời lão.
Cả hai nhận lấy hai ly rượu, khảng khái uống một hơi.
Thủ lĩnh vô cùng thích thú, nhìn hai người họ từng ngụm, từng ngụm uống hết.
Đột nhiên, Ảnh Quân và Cao Lãng có cảm giác như ai đó bóp cổ mình, vô cùng ngột ngạt khó thở, cả người lại có cảm giác đau đớn như hàng ngàn con rắn độc đang cắn xé.
Cả hai đau đến túa mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, môi mấp máy mãi vẫn không nói được lời nào.
Thủ lĩnh cười vang, sung sướng nhìn hai người họ giãy giụa đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi hai người họ dần bình thường lại, lão ta mới chậm rãi nói:
- Cảm giác sống không bằng chết thế nào?
- Ông… ông cho bọn tôi uống thứ gì? – Cao Lãng phẫn nộ hỏi.
- Cũng không có gì, một ít thuốc độc mà thôi. Các cậu sẽ được sống một tháng, nếu không có thuốc giải, sẽ phải chịu đau đớn gấp trăm lần cơn đau vừa nãy, sau đó… “khặc”…
Lão ta vừa nói vừa đưa tay xẹt ngang qua cổ, làm động tác chết chóc để minh họa.
- Ông… đây là thiện ý hợp tác mà ông nói? - Ảnh Quân cũng không nén được tức giận.
- Bình tĩnh, đây còn không phải phòng hờ việc các cậu quay xe bán đứng tôi sao? Yên tâm, nếu các cậu hợp tác tốt, mỗi tháng tôi sẽ đưa đến thuốc giải, như vậy tính mạng các cậu sẽ được đảm bảo thôi!
- Ông… ông có cho vợ bọn tôi uống không? - Ảnh Quân và Cao Lãng hoảng sợ hỏi.
Thủ lĩnh cười lớn, xua xua tay:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!