Bước ra khỏi tập đoàn Thiên Phong cũng là trưa rồi, Tư Hạ cảm giác bụng mình đang biểu tình vì đói, cô nhanh chóng gọi điện cho Hi Văn và Cảnh Nghi hẹn đi ăn trưa.
Rất nhanh chóng, Cảnh Nghi cùng Hi Văn đã đến đón cô. Đúng lúc đón cả Giai Kỳ vì cô cũng đang định đi ăn trưa. Cả bốn cùng đến một quán nướng bình dân mà từ ngày còn đi học đã là khách quen. Nhưng từ khi cô và Hi Văn đi du học, chỉ thỉnh thoảng Cảnh Nghi cùng chị Giai Kỳ mới đến đây ăn.
Tuy là tiểu thư nhà giàu, được cưng chiều nhưng Tư Hạ và Giai Kỳ sống rất giản dị và bình dân, ngược lại với những vị tiểu thư khác chỉ muốn đến những nhà hàng đắt tiền, thì bọn cô rất thích hương vị của những quán ăn lề đường như thế này.
Vừa bước vào quán, ông bà chủ đã nhanh chóng nhận ra cả bốn người, họ vui mừng chào hỏi.
- Trời ơi! Hi Văn\, Tư Hạ\, tụi con về lúc nào vậy?
- Tụi con về mới mấy ngày thôi ạ! Cô chú khỏe không ạ?
- Khỏe! Khỏe lắm! Gặp mấy đưa bọn ta vui quá! Hôm nay cả bốn đứa cứ ăn thỏa thích\, bọn ta mời\, xem như mừng tụi con về nước!
- Ôi tuyệt quá\, con cảm ơn cô chú!
- Cô chú là số một ạ! - Vừa nói Cảnh Nghi vừa đưa ngón tay cái lên làm biểu tượng like.
Trong lúc chờ thức ăn lên thì Tư Hạ trút nỗi lòng với hội chị em của mình.
- Vậy là anh ấy vẫn chấp nhận em đúng không? – Giai Kỳ hỏi.
- Dạ\, nhưng chắc chú ấy sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Em gây rắc rối cho chị rồi chị Giai Kỳ!
Giai Kỳ khoát tay ý bảo không sao, dù gì cô cũng là em gái của Ảnh Quân, anh thì làm gì được cô cơ chứ. Cùng lắm là bị anh càu nhàu một trận thôi!
- Mình nghĩ lý do anh ta vẫn để cậu lại bên mình không phải chỉ vì bị cậu thách thức đâu! Xem ra ông chú già đó cũng có tình cảm với cậu nhỉ? - Cảnh Nghi nghiêm túc kết luận.
- Đúng vậy! Chị cũng nghĩ vậy! Anh chị trước nay rất ghét bị người khác lừa\, nhưng lần này anh ấy biết mà vẫn để yên cho Tư Hạ làm trò\, chắc chắn cũng còn tâm ý khác.
- Không phải vậy đâu\, em nghĩ chú ấy muốn nhân cơ hội này để hành em ra bã thì có… haizz
Tư Hạ thở dài, chỉ vì mọi người không biết giao kèo giữa cô và anh nên mới nói vậy, chứ bản thân cô biết ngày tháng sắp tới của cô sẽ thê thảm lắm.
Cả ba người Giai Kỳ nhìn nhau nhún vai, rõ ràng người ngoài đều thấy được cả hai người có tình cảm với nhau, duy chỉ có hai người trong cuộc này vẫn mù mờ mù mịt. IQ cao để làm gì khi mà EQ thì bằng không thế này!
Cuối cùng đồ ăn ngon cũng đến. Nhìn một bàn trước mặt, Tư Hạ như quên hết mọi chuyện trên đời. Với cô lúc này, lấp đầy cái bụng là quan trọng nhất. Vương Ảnh Quân gì đó, quên đi!
***
Tại quán bar Dạ Tình, một nhóm bốn người đàn ông vẻ ngoài phong độ, cuốn hút làm cho các cô gái điêu đứng. Đó là nhóm của Ảnh Quân và những người bạn.
Không ai là không biết đến danh tiếng và địa vị của bốn người đàn ông này, càng biết là không nên động vào nếu còn muốn được sống yên ổn.
Một người là Cao Lãng, ba mươi hai tuổi, ông trùm thế giới ngầm, kinh doanh chuỗi quán bar, vũ trường trên khắp cả nước, buôn bán vũ khí với quân đội các nước. Tuy nhiên không làm những chuyện phạm pháp, hại người, ngược lại hợp tác với cảnh sát truy bắt tội phạm, giúp đỡ những kẻ yếu.
Một người là cánh tay đắc lực kiêm luôn trợ lý của Vương Ảnh Quân: Vu Quân, ba mươi mốt tuổi, bề ngoài nhìn hiền lành, vô hại nhưng thực chất là người làm việc thì không kiêng dè một ai, tinh thông võ nghệ, gia đình cũng gia thế hiển hách. Ban ngày là thanh niên nghiêm túc, ban đêm lại hóa thân thành sói, vô cùng sát gái.
Một người là Phương Tuấn Triết, ba mươi mốt tuổi, tuổi trẻ tài cao, là Phó Viện trưởng của Viện Kinh tế và Chính trị thế giới, cũng là em rể của Ảnh Quân.
Một người là Vương Ảnh Quân, khỏi phải bàn đến độ hot hit của anh.
Cả bốn người chỉ chênh lệch nhau một tuổi nên luôn thoải mái, không quan tâm đến câu nệ tiểu tiết, không phân biệt ai lớn ai nhỏ, cứ xem nhau như bạn bè ngang hàng.
Vu Quân hai tay ôm hai cô gái xinh đẹp, lên tiếng hỏi trong sự tò mò không thôi.
- Này\, Vương tổng của tôi\, trước nay cậu ghét nhất là bị lừa\, sao lần này lại để em gái cậu qua mặt như vậy?
- Là sao\, lão Vu nói gì thế? - Cao Lãng nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vu Quân hiếu kỳ.
- Các cậu không biết đâu? Cậu ấy bảo Giai Kỳ tìm cho mình một thư ký\, ai mà ngờ Giai Kỳ lại bắt tay với Diệp nhị tiểu thư\, một tay giúp cho Diệp tiểu thư đó làm thư ký cho anh trai mình.
- Diệp nhị tiểu thư? Ý cậu là cô bé Diệp Tư Hạ đấy à? Du học về rồi à? – Cao Lãng lờ mờ nhớ ra Tư Hạ.
Phương Tuấn Triết nãy giờ chỉ ngồi im lặng cười khẽ. Lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng.
- Đúng\, Diệp Tư Hạ đấy!
- Diệp Trình thiếu công việc cho em ấy à? Sao lại nhảy sang Thiên Phong làm thư ký rồi? – Cao Lãng vẫn cảm thấy câu chuyện có chút khó hiểu.
Cả bọn đồng loạt nhìn về phía của Vương Ảnh Quân chờ đợi xem phản ứng của anh thế nào. Trong ký ức của họ, cô gái nhỏ hay bám đuôi Vương Ảnh Quân là Diệp nhị tiểu thư, xinh đẹp, quyền quý, ai nhìn cũng yêu. Bây giờ lớn lên không biết dáng vẻ còn đẹp đến thế nào. Lần này e là Vương Ảnh Quân chạy trời không khỏi nắng rồi!
- Nè\, nhìn tôi làm cái gì! Còn nữa\, tôi là muốn hỏi\, chúng ta đi chơi riêng\, cậu có thể đừng mang các cô gái của cậu theo được không? - Ảnh Quân bị nhìn đến xém cháy da liền lên tiếng.
- Được rồi\, được rồi\, cái đồ không có tiền đồ các cậu!
Vu Quân quay sang nói với hai cô gái bên cạnh, bảo các cô ấy tạm qua nơi khác ngồi, đợi xong cuộc vui của anh với các ông bạn sẽ đến cuộc vui của ba người bọn họ.
- Sao đây\, cậu rất ghét bị qua mặt cơ mà. Với tính cách của cậu\, e là sẽ đuổi thẳng cổ con người ta đi rồi\, sao vẫn nhận người ta bên cạnh vậy? – Cao Lãng tò mò hỏi.
- Ừm cũng không biết\, nhưng giờ tôi lại thấy có chút thú vị\, để xem bé con làm được gì\, nhân tiện rèn luyện thực lực. Nói đến chuyện này\, vẫn là nên cảm ơn em gái của tôi một tiếng\, thật đúng là quá nhiệt tình rồi. Nó đã giúp cho Tư Hạ qua mặt tôi đấy! Này\, Phương Tuấn Triết\, cậu lo mà quản lại vợ cậu giúp tôi!
Tuấn Triết nhún vai, vẻ mặt vô tội. Vợ anh chính là đang dốc sức giúp cho anh trai thành đôi với chị dâu tương lai thì có gì sai cơ chứ!
Bốn chữ “chị dâu tương lai” làm cho Cao Lãng và Vu Quân choáng váng như không tin vào tai mình nữa.
- Cái gì? Cậu nói cái gì mà chị dâu tương lai của cậu?
- Các cậu không thấy là Tư Hạ có tình cảm với anh Quân sao? Từ năm mười hai tuổi con bé đã tuyên bố lấy anh ấy rồi!
- Ha ha… này lão Vương\, thì ra cậu nuôi vợ từ nhỏ nhỉ?
- Các cậu giữ mồm giữ miệng cho tôi! Con bé chỉ mới hai mươi tuổi\, chưa từng yêu đương\, chắc gì nó không ngộ nhận tình cảm.
- Có cậu ngộ nhận ấy\, có cậu trốn tránh ấy! Bạn tôi ơi\, có ai mà dày công theo đuổi cậu từ lúc còn nhỏ đến bây giờ\, đi du học xong về cũng tiếp tục tìm cách ở bên cậu mà lại chỉ là tình cảm nhất thời\, vui chơi không?
- Đúng đấy\, lão Vương\, nếu con bé dễ thay đổi thì nó đã quen ai đó lúc đi du học rồi\, rảnh rỗi đâu mà cứ nhớ thương cậu!
Mỗi người một câu cứ vo ve mãi bên tai Ảnh Quân làm anh có chút dao động.
Cuối cùng Phương Tuấn Triết hỏi một câu chốt hạ.
- Còn anh\, anh có thích con bé không?
Ảnh Quân trầm ngâm với câu hỏi của Tuấn Triết. Hỏi anh có tình cảm với cô không sao? Anh cũng không rõ lòng mình. Anh chỉ biết gần cô, trêu chọc cô làm anh thấy vui vẻ hơn, nhìn thấy cô trong tầm mắt mình làm anh thấy yên bình hơn. Thời gian xa cô, anh cũng thấy buồn, thấy thiếu thiếu gì đó. Nhưng anh lại sợ, anh ngộ nhận tình cảm của bản thân. Biết đâu, đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, khi mà anh nhìn thấy cô lớn lên từ nhỏ? Anh không trả lời được câu hỏi này ngay lúc này, thôi thì thời gian sẽ trả lời giúp anh vậy!