Sân bay TX, hai giờ chiều, trong một đoàn người vừa xuống máy bay, đang háo hức tìm người thân của mình, thì có một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, dáng người thướt tha, gương mặt thanh tú, tay xách hai chiếc vali to, đang nở một nụ cười tỏa nắng. Thật ra cô không mang nhiều đồ đạc cá nhân về, vì số quà cô mang về đã chiếm hết một vali rồi. Cô nhìn quanh ai cũng có người thân đến đón, chỉ có cô đứng đó cô đơn một mình. “Cũng đáng đời thôi, ai bảo mình không chịu báo trước cho người thân, để giờ tự thân vận động thế này!”
Diệp Tư Hạ nhủ thầm. Tuy có chút thất vọng nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô luôn là người lạc quan, vui vẻ, dù có thế nào đi nữa cũng nhanh chóng quay lại trạng thái tràn đầy năng lượng.
Đang nghĩ ngợi có nên gọi cho chú Lục - Lục Khải Trạch, tài xế riêng của gia đình cô đến đón không, lâu rồi không gặp cô không biết chú Lục dạo này thế nào rồi. Chú cùng với chú Lý quản gia, vú Tịnh là người gắn bó thân thiết với gia đình cô, cô cũng rất quý mến chú.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan dòng suy nghĩ của cô. Nhìn dòng tên hiện trên màn hình, cô vô thức tặc lưỡi, nuốt nước miếng ừng ực, chuẩn bị tinh thần đối phó.
- Diệp Tưuuuuuuuuu Hạaaaaaaa! Cậu vẫn dám bắt máy của mình sao hảaaaa?
Tư Hạ biết ngay là sẽ thế này, cô vội vàng đưa điện thoại ra xa tai mình, đầu dây bên kia bạn thân của cô - Hạ Hi Văn vẫn không ngừng la lối. Cô dùng giọng điệu con mèo nũng nịu, hòng dập tắt lửa giận của Hi Văn.
- Mình làm sao dám không nghe máy của cậu được chứ, Hi Văn tiểu thư đáng yêu xinh đẹp của mình hì hì!
- Cậu đừng có mà nịnh nọt mình, nói đi, tại sao cậu về trước bỏ mình lại, đã nói là chúng ta cùng về, nhưng mình đang có việc nên hai ngày nữa mới về không phải sao?
- Xin lỗi, đừng giận mình mà! Mình đương nhiên muốn đợi cậu cùng về, không có cậu suốt cả đường đi mình chán muốn chết luôn đây này! Nhưng mà cậu cũng biết rồi, mình phải về sớm chuẩn bị kế hoạch nữa mà! - Tư Hạ cố gắng giải thích một cách hợp lý để bạn thân của mình nguôi giận.
- Cậu đừng có mà giải thích dông dài với mình, chứ không phải cậu nhớ người ta quá đến nỗi chờ thêm hai ngày cũng không được sao? - Hi Văn vẫn chưa thể hạ hỏa, giọng điệu còn pha chút châm chọc.
- Cậu… cậu nói bậy! Mình… có nhớ ai đâu chứ! Mình về sớm chuẩn bị chu đáo để đến Thiên Phong chứ bộ!
Nghe nói đến đây Hi Văn càng thêm không nhịn được mà bóc mẽ Tư Hạ việc cô vô duyên vô cớ đường đường là Diệp nhị tiểu thư của Diệp Trình mà lại đến Thiên Phong làm thư ký cho người ta. Còn không phải do có ý đồ khác sao chứ?
Tư Hạ viện cớ rằng công việc đó thích hợp, mà lương cũng ổn nên muốn thử sức thôi. Ai ngờ lại bị Hi Văn dập lại không nói được thêm lời nào rẳng cô là tiểu thư tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì nước cũng cần chút tiền đó sao. Hi Văn cũng bảo cô thôi chống chế vì người chị em này của cô đã đi guốc trong bụng cô rồi!
- Mình… không nói với cậu nữa… mình cúp máy đây!
Không thể phản bác, Tư Hạ đành giả vờ giận dỗi rồi nhanh chóng cúp máy, nói thêm chút nữa chắc cô xấu hổ chết mất. Bên kia thì Hi Văn đang nghiến răng nghiến lợi vì bị bỏ rơi, cô thề hai ngày nữa về đến sẽ cho Tư Hạ biết tay, cho chừa cái thói mê trai bỏ bạn.
Sau một hồi đắn đo, Tư Hạ quyết định sẽ tự bắt taxi về nhà, để tạo bất ngờ cho mọi người. Nghĩ đến việc sắp được găp lại gia đình của mình, Tư Hạ vui vẻ phấn khích, nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Dọc đường đi cô đều dán mắt nhìn xung quanh, mọi thứ cũng không thay đổi quá nhiều so với lúc cô đi, ừm cũng phải chỉ mới bốn năm thôi mà.
Cũng không biết người ta như thế nào nhỉ? Có thay đổi nhiều không, bốn năm nay cô đều chặt đứt liên lạc với người đó, chỉ vì muốn buông bỏ tình cảm của bản thân.
Nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ thêm, khắc sâu thêm hình ảnh đó. Cô chỉ biết nén nhớ thương mà chăm chỉ học hành để có thể tiến gần hơn một bước với người ta. Thình thoảng cũng chỉ dám hỏi thăm tình hình người đó qua những người thân khác.
Lần này, cô quyết định theo đuổi người đó một lần nữa, cô không muốn phần đời sau này của mình phải sống trong hối hận. Thà sống hết mình một lần, còn hơn hối tiếc cả đời.
Nhân tiện biết tập đoàn Thiên Phong đang tuyển thư ký chủ tịch, cô quyết định chớp lấy cơ hội này. Nghĩ ngợi miên man một lúc, cô cũng về đến nhà.
Đứng trước cổng một căn biệt phủ rộng lớn, gồm có một căn nhà chính và một căn nhà nhỏ ghép lại. Một căn là gia đình cô, một căn dành cho người làm. Tư Hạ vô cùng bồi hồi. Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên.
Cô run run nhấn chuông nhà, đợi một lúc sau có bóng người quen thuộc ra mở cửa. Đó là Lý Minh Viễn, quản gia lâu năm của gia đình Tư Hạ, rất được gia đình cô coi trọng và tin tưởng.
Năm đó ông là trẻ mồ côi, được ông nội cô nhận về nuôi dưỡng. Ông đối với ba cô như anh em ruột thịt. Con trai ông cũng như anh em thân thiết với anh em cô. Anh ấy là một người có tài, đi lên từ chính năng lực của mình, hiện đang là tổng giám đốc chi nhánh con của tập đoàn nhà cô.
Nhìn thấy ông, cô vô cùng vui mừng, ôm chầm lấy ông hét lớn.
- Chú! Con nhớ chú quá! Chú có khỏe không ạ?
Quản gia Lý bị cô làm cho bất ngờ, đứng hình vài giây rồi mới trấn tĩnh lại được, cũng vui mừng không kém, xoa xoa đầu cô.
- Nha đầu này! Đi bốn năm nay, mọi người ai cũng nhớ con chết được! Chú và mọi người vẫn khỏe, con có khỏe không... Hừm, chú xem nào… hình như con gầy đi rồi! Nhất định là bỏ bữa đúng không?
Chú Lý buông Tư Hạ ra, hai tay nắm chặt vai cô, nhìn ngó kỹ lưỡng, buông giọng trách yêu.
- Con khỏe mà chú! Con cũng ăn nhiều lắm đấy, chỉ là con không mập nổi thôi! - Tư Hạ nũng nịu phân trần.
- Được rồi, lần này về phải bồi bổ con lại mới được! Quên mất, xem ta kìa! Vào nhà đi, vào rồi nói tiếp! Nào đi thôi!
Đóng cổng lại, chú Lý nhanh chóng dắt tay cô vào nhà, miệng vẫn không ngừng nở nụ cười.
- Là ai vậy anh Lý?
Mẹ cô, Diệp phu nhân - Mặc Họa Y đang ngồi đọc sách ở phòng khách. Bà là người tài giỏi, thông minh, xinh đẹp, góp công không ít cho tập đoàn nhà chồng. Nhìn bà vô cùng quý phái, trang nhã và dịu dàng ở tuổi năm mươi. Tư Hạ cũng là được sở hữu vẻ đẹp của bà. Kế bên là chị dâu của cô Triệu Lộ Khiết - thiên kim của tập đoàn điện tử Hào Thiên, vốn dĩ chị dâu và anh hai của cô ở nhà riêng, nhưng vì Lộ Khiết có thai nên ba mẹ cô bắt phải về nhà ở cùng để tiện săn sóc. Vừa nhìn thấy chú Lý đi vào, mẹ cô ngước đầu nhìn lên, hỏi.
Tư Hạ đang nấp sau lưng chú Lý, tinh nghịch nhảy ra chạy đến ôm chầm lấy mẹ mình.
- Mẹ ơi, con gái nhớ mẹ chết mất thôi! Hu hu! - Cô vừa ôm chầm lấy mẹ vừa thút thít như con nít.
Nhìn thấy cô, bà Diệp và Lộ Khiết vô cùng bất ngờ, mẹ cô sau đó vui sướng ngân ngấn nước mắt ôm chầm lấy con vỗ về. Vừa ôm con bà vừa trách yêu.
- Trời ơi! Con bé này, con về bất ngờ vậy? Sao không nói trước để ta cho người đi đón con hả?
- Phải đó, em về làm mọi người bất ngờ quá! Đi đường có mệt không?
- Em không mệt đâu chị. Em muốn tạo bất ngờ cho mọi người nên mới về sớm. Đáng ra hai ngày nữa em mới về cùng Hi Văn, nhưng em nhớ mọi người quá nên lén cậu ấy về trước, vừa rồi còn bị cậu ấy mắng cho một trận! - Tư Hạ giả vờ đáng thương nói.
- Được rồi, được rồi, về là tốt rồi! - Chú Lý xen vào, chú vẫn mỉm cười nhìn cô, sau đó như nhớ ra điều gì, vội vàng nói. – Đúng rồi, suýt thì ta quên mất, ta sẽ nói với chị Tịnh Nhã dặn dò đầu bếp làm những món con thích ăn.
- Đúng rồi, đúng rồi! - Mẹ cô cũng tán đồng, rồi cất tiếng gọi vú Tịnh Nhã.
Vú Tịnh Nhã nhanh chóng bước lên nhà trên theo tiếng gọi của mẹ Tư Hạ.
Nhà này có ba người được đặc quyền trong cách xưng hô là vú Tịnh, chú quản gia Lý và chú Lục tài xế có thể chỉ kêu tên một cách thân thiết, không phải câu nệ, một tiếng phu nhân, hai tiếng tiểu thư.
Vừa dứt tiếng, vú nhìn theo tay của Diệp phu nhân, chỉ về hướng của Tư Hạ, nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.
- Vú ơi, vú có nhớ con không?
Chưa đợi vú kịp phản ứng, Tư Hạ đã chạy đến ôm chầm lấy vú, bà là người vô cùng thân thiết trong gia đình, đã vào nhà này được hai mươi lăm năm, là người chăm sóc cho Tư Hạ và anh trai của cô - Diệp Tử Sâm bao nhiêu năm qua. Bà vô cùng thương yêu hai anh em cô. Cô cũng đặc biệt yêu quý và kính trọng bà.
- Tiểu thư bé bỏng của vú, vú nhớ con lắm chứ! Sao con về mà không báo trước cho mọi người đi đón con!
Bà ôm chặt lấy Tư Hạ giọng thút thít, đây là bảo bối bà cưng yêu hết mực, vì bà không có con cháu, nên luôn xem hai anh em cô như con của mình.
- Mẹ cũng vừa trách con đấy! Con là muốn cho mọi người bất ngờ mà! - Cô nũng nịu trong vòng tay vú.