Chương 69
“Tần Viên, con bảo người của con thả người kia ra đi! Có cái gì quan trọng hơn mạng sống được sao! Minh Viễn, cháu cho chú Tần mặt mũi, trước tiên buông Trần Viên ra đi, sau này chú sẽ bảo con bé xin lỗi cháu vì những việc làm sai lầm của con bé!”
“Ha ha ha ha… Đừng mơ tưởng nữa, con sẽ không thả người ra đâu, cũng không xin lỗi! Lê Minh Viễn… Anh có gan thì giết tôi luôn đi, dù sao tôi đã có tiếng xấu, khuôn mặt cũng bị hủy hoại rồi, thế giới này không còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa. Nếu có thể chết trên tay anh, tôi cũng bằng lòng… Dù sao, tôi đã yêu anh ròng rã mười năm liền!”
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Người có yêu chỉ có bản thân cô thôi. Tần Viên, cô tàn nhẫn đến mức ngay cả người thân trong gia đình mà cô cũng không thèm quan tâm… Ích kỷ tới nỗi khiến mọi người giận sôi, người như cô, chết cũng không có gì đáng tiếc.”
“Vậy Tô Noãn Tâm thì sao? Cô ta chết sẽ đáng tiếc sao? Lê Minh Viễn, cô ta chỉ là một đứa con gái nghèo kiết hủ lậu thôi… Rốt cuộc cô ta có gì tốt hơn tôi?”
“Cô ấy hiểu chuyện hơn cô, ngoan ngoãn hơn cô, tính cách tốt hơn cô, lớn lên xinh đẹp hơn cô. Cô ấy tôn trọng người thân của mình, còn nhỏ tuổi mà đã gánh vác rất nhiều thứ trên lưng, rõ ràng là đã gặp phải rất nhiều bất hạnh trong cuộc sống nhưng vẫn kiên cường sống, dám đối đầu với những bất hạnh đó! Tần Viên, bấtkỳ đặc điểm nào của cô ấy cũng tốt hơn cô nhiều.”
Lê Minh Viễn vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nữ êm dịu vang lên từ sau lưng “mình: “Oa… Chú à, hóa ra tôi trong mắt chú tốt đến vậy sao.”
Lệ Minh Viễn nghe thấy giọng nói ấy, kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ phát ra âm thanh. Đập vào mắt anh là cô nhóc nhà mình với khuôn mặt sưng vù và cơ thể có nhiều chỗ bầm tím nhưng trông vẫn hoạt bát đầy sức sống như cũ.
Trên mặt cô nhóc lộ rõ ý cười.
Có vẻ như cô nhóc đang hạnh phúc vì những lời anh vừa nói.
Thậm chí Lê Minh Viễn còn không nhận thấy rằng cảm xúc bực bội muốn bùng nổ trong lòng mình đã biến mất không dấu vết ngay sau khi cô xuất hiện.Chỉ là những vết thương trên mặt cô khiến anh cảm thấy rất chưởng mắt.
“Tới đây.”
Tô Noãn Tâm quay đầu nhìn người bên cạnh, cười nói: “Cậu Tần, về ân cứu mạng lần này, tôi…”
Tô Noãn Tâm còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Thiên ngắt lời: “Không cần lấy thân báo đáp, tôi sợ Minh Viễn sẽ giết tôi.”
Tần Thiên, một người đàn ông đẹp trai với vẻ ngoài lịch lãm, đeo một chiếc kính mắt gọng vàng càng khiến anh ta rất nhỏ nhã.
Anh ta có chiều cao tương đương với Lệ Minh Viễn, mặc một bộ âu phục màu đen thẳng thớm, mặt mày của anh ta trông có mấy phần tương tự với Tần Viên.
Giấu ở phía sau gọng kính vàng là một cặp mắt đào hoa không cười thì không sao,mà cười lên thì cực kỳ quyến rũ.
Lúc nói chuyện, anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bóp trên cổ Tần Viên của Lệ Minh Viễn bằng ánh mắt như ‘hổ rình mồi…
Khóe miệng của Tô Noãn Tâm khẽ giật, nói: “Ai muốn lấy thân báo đáp anh chứ. Điều tôi muốn nói là vốn dĩ người muốn giết tôi là chị gái của anh, anh cứu tôi là chuyện nên làm!”
Nói xong, cô nhảy đến sau lưng Lệ Minh Viễn, híp mắt nhìn cái cổ mà anh đang bóp trong tay.
Lập tức duỗi ra hai cánh tay, đặt bàn tay mình lên trên mu bàn tay đang bóp cổ Tần Viên của Lệ Minh Viễn, dùng sức giúp anh bóp chặt hơn!
Đứa con gái khốn nạn này, dám phải người đi bắt cô à.Còn dùng hắn thuốc gây tê của dân bắt thủ chuyên nghiệp để khiến cô ngất xiu!