Chương 617: Là tên khốn nào! Tôi sẽ giết anh ta
“Qua tết là 21 tuổi rồi.”
“Còn trẻ như vậy, có thích hợp sinh con không?”
“Ừm, có vẻ không hợp.
“Sau đó thì sao, cô còn cảm thấy buồn không?”
Lâm Xuân Mạn ngẩn ra, rơm rớm nước mắt nhìn anh ta nói: “Vậy thì anh không phải giống như ý nghĩ của tôi sao?”
“Tôi vẫn chưa tìm phụ nữ bởi vì phụ nữ sinh ra là một giống loài phiền phức, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho người ta! Còn tôi thì ghét phiền phức! Lâm Tiểu Mạn, hãy nhớ kỹ điều đó, nhưng nếu cô dám gây rắc rối cho tôi trong tương lai, đừng trách tôi không có trách nhiệm với cô!”
Lâm Xuân Mạn không muốn hiểu câu này là có ý gì cho đến khi bước tới cửa nhà mình.
Cô cũng không vội vào nhà, mà đứng ở cửa gọi Tô Noãn Tâm hỏi Tô Noãn Tâm những lời này là có ý gì.
Mắt Tô Noãn Tâm không khỏi sáng lên sau khi nghe cô ấy kể lại: “Xuân Mạn,cô cậu có bị ngốc không! Lời nói của Tần Thiên có nghĩa là chỉ cần cậu không gây phiền phức cho anh ta, ngoan ngoãn nghe lời thì anh ta sẽ chịu trách nhiệm với cậu đó!”
“A, thật sao? Nhưng mà chịu trách nhiệm với tớ thì có nghĩa lý gì? Noãn Tâm hiện giờ trong đầu tớ hơi rối, cậu mau nói cho tớ biết nhanh lên.”
“Cũng đã xảy ra quan hệ với cậu rồi, có trách nhiệm với cậu thì tất nhiên là sau này sẽ cưới cậu.
Lâm Xuân Mạn cuối cùng cũng đi vào nhà.
Lâm Đức Trung và bà Lâm không đi chơi trong ngày đầu năm mới mà cả hai đều ở nhà.
Thấy con gái cả đêm không về nhà, sáng sớm lại đột nhiên về nhà với vẻ mặt thất thần, hai vợ chồng không khỏi liếc nhau một cái rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Lâm Xuân Mạn, đứng lại!” Lâm Đức Trung nói với giọng điệu có phần khó chịu. Lâm Xuân Mạn định thần lại, ngơ ngác nhìn ba cô nói: “Ba, sao vậy?”
“Con gái con nứa, buổi tối không về nhà, vậy mà còn hỏi có chuyện gì nữa à?”
“Dạ, Noãn Tâm nói rằng đã gọi cho ba mẹ rồi mà.
“Nhưng mà cũng không được đi qua đêm! Tết mà không ở nhà với ba mẹ mà con lại đi ra ngoài chơi!”
Bà Lâm để ý thấy nửa khuôn mặt của Lâm Xuân Mạn đã sưng lên, không khỏi cau mày nói: “Đừng vội dạy dỗ con bé, ông không thấy mặt của Xuân Mạn sưng tấy sao?”
Lâm Đức Trung nhìn kỹ hơn và thấy là thực sự bị thương.
Ông ấy cau mày đứng dậy nói: “Xuân Mạn, làm sao vậy? Ai đánh con?”
Lâm Xuân Mạn vẫn ngây ngốc nói: “Con, tự con đánh.
“Đồ ngốc! Sao lại khiến mặt mình thành thế này?”
“Con…”
“Con đang cầm cái gì vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!