Chương 276: Tổng giám đốc của anh ta chính là tên khốn nạn thất đức đó đấy
“Chú cứ tự nhiên… tự nhiên, ha ha, bọn tôi không sao hết, không cần tiếp đón cẩn thận như vậy đâu.” Chú đi rồi bọn tôi sẽ càng thoải mái hơn.
Cũng không biết bình thường Noãn Tâm ở chung với người đàn ông có sức hút lớn như vậy kiểu gì?
Ở trước mặt anh, các cô đều cảm thấy sắp bị thứ sức hút đó chèn ép đến mức không thể thở nổi.
Quả đúng là quá đáng sợ rồi.
Lệ Minh Viễn gật đầu rồi đi lên phòng thay quần áo.
Thế là Lý Mạnh được dịp phát huy sở trường giao tiếp của mình, trò chuyện với hai người rất sôi nổi.
Hơn nữa còn hỏi thăm không ít chuyện xảy ra trong đoàn lúc các cô đi đóng phim nữa.
Vừa nói đến chuyện này thì Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn cũng nói được nhiều hơn.
Các cô mang tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong đoàn phim kể cho anh ta nghe một lượt, cuối cùng còn tổng kết lại một câu: “Thực ra hầu hết người trong đoàn phim đều rất dễ ở chung, chỉ có một mình Hứa Bảo Châu ỷ mình là nữ chính nên lúc nào cũng thích chèn ép người khác… đặc biệt là Noãn Tâm.
Cũng bởi vì cậu ấy xinh hơn cô ta, diễn xuất giỏi hơn, ngay cả tạo hình trang phục cũng đẹp hơn nên cô ta cảm thấy Noãn Tâm cướp hết mặt nổi trội của mình, thế là lúc nào cũng tìm cách đối đầu với cậu ấy.
Đạo diễn và biên kịch thấy nhân vật của Noãn Tâm diễn rất tốt nên muốn thêm mấy cảnh cho cậu ấy, thế mà cô ta cũng phải đến làm ầm ĩ với bọn họ, cũng may là mọi người đều rất hiểu lý lẽ, rất tán thành việc đạo diễn thêm cảnh quay cho Noãn Tâm nên chuyện này mới không bị làm ầm lên.
Lâm Xuân Mạn cũng nói: “Có điều tôi cảm thấy có vẻ loại người như Hứa Bảo Châu sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, mấy lần liền tôi đều nhìn thấy ánh mắt của cô ta nhìn Noãn Tâm… giống như chỉ hận không thể bóp chết cậu ấy vậy, đáng sợ lắm luôn.”
Thư ký Lý vừa nghe vậy liền nhíu mày hỏi: “Đáng sợ như vậy sao? Vậy chẳng phải cô Tô có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng rồi sao?”
Lâm Xuân Mạn không khỏi dở khóc dở cười đáp: “Làm gì đến mức khoa trương như vậy chứ… cô ta cũng chẳng có cái gan đó, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm giác đổ kỵ với Noãn Tâm thôi.”
Hứa Bảo Châu?
Lệ Minh Viễn đang đứng ngay góc rẽ ở cầu thang, nghe vậy thì khẽ nhướng mày, âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Sau đó chậm rãi bước xuống cầu thang, nghe theo lời dặn dò của cô nhóc kia đi tiếp đãi khách khứa.
Kết quả vừa xuống đến nơi, ba người vừa rồi còn đang nói chuyện sôi nổi vừa nhìn thấy anh liền im bặt.
Bầu không khí lại chìm vào im lặng một lần nữa.
Lý Mạnh liền tiếp tục tìm chú đề mới: “Bộ ảnh tuyên truyền Cửu Vỹ Hồ của cô Tô lúc trước chụp đẹp lắm đó.
Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm vừa nghe thấy có người khen Tô Noãn Tâm thì vô cùng hào hứng nói: “Chả vậy thì sao! Noãn Tâm nhà chúng tôi cực kỳ hợp với vai diễn này đó. Đạo diễn và biên kịch của đoàn phim cũng khen ngợi cậu ấy không ngớt. Bộ ảnh tuyên truyền đó vừa được đăng lên facebook đã nổi rồi. Đến cả đạo diễn cũng nói về sau bộ phim này mà nổi tiếng thì chắc chắn phân nửa công lao thuộc về Noãn Tâm, cậu ấy diễn hay, ảnh tuyên truyền cũng tạo được hiệu ứng rất tốt.
“Chỉ là không biết tên khốn nạn thất đức nào xóa hết bình luận dưới ảnh tuyên truyền đi rồi… Lúc đó mấy người chúng tôi đều nhìn thấy có rất nhiều người nói chân của Noãn Tâm rất đẹp, yêu rồi yêu rồi, liếm màn hình… tất cả đều là fans nam. Kết quả vừa mới chớp mắt một cái, tất cả bình luận đều biến mất rồi… vốn dĩ có đến mấy chục nghìn bình luận, giờ chỉ còn sót lại hơn mười nghìn bình luận thôi, tất cả đều là bình luận của fans nữ…
Lý Mạnh: “… Không sai, tổng giám đốc của anh ta chính là tên khốn nạn thất đức đó đấy.