” Ophelia trông vẫn xinh như mọi khi ,” tôi tự nghĩ. Tôi từng là một người bình thường trước khi sở hữu cơ thể này. Tôi chưa bao giờ được mô tả là khá, chỉ ở mức trung bình.
Nhưng bây giờ đã khác.
Ophelia vô cùng lộng lẫy.
Mái tóc bạch kim xoã dài đến ngang lưng theo làn sóng đẹp hoàn hảo không một sợi nào lòa xòa dù vừa mới ngủ dậy. Còn đôi mắt xanh lục tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ấy thì sao? Họ trông giống như những bông hoa nở vào mùa đông. Ngoài những biểu hiện khó chịu của cô ấy, mọi thứ khác về cô ấy đều khiến cô ấy trông giống như một nàng tiên tuyết.
Tôi chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, hai tay ôm lấy má.
“Vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy, vậy mà …”
Tôi không thể tin được mức độ ác độc của cô ấy phù hợp khuôn mặt này. Nhớ lại câu chuyện của cuốn tiểu thuyết khiến tôi run lên khi hạ tay xuống.
Trong cuốn tiểu thuyết, Ophelia tự cô lập mình trong một phòng nghiên cứu dưới lòng đất và không ra ngoài trong nhiều ngày sau khi cô biết rằng cha mình đã tự sát.
Và điều này đã xảy ra vào khoảng tháng trước?
Vào thời điểm mọi người không còn nhớ đến Ophelia, cô ấy cuối cùng đã phải lộ diện. Với sự hỗ trợ của một viên đá ma thuật đen.
Cô ấy nói chuyện với linh hồn trong viên đá, “Cha ơi. Hãy quay trở về đi, thưa cha “.
Ophelia đang cố gắng sử dụng ma thuật đen để kêu gọi linh hồn của Đại Công tước McGuffin! Chưa kể thần chú cô sử dụng là một câu thần chú vi phạm luật của Đế quốc. Nếu linh hồn mà cô ấy triệu hồi bỏ chạy, nó sẽ gây ra một vụ chấn động lớn, đó là lý do tại sao Sylvester rất tức giận khi phát hiện ra và ngay lập tức giam giữ Ophelia. Anh cũng không quên đốt những vật thể lạ đã được Ophelia triệu hồi.
“Sau sự cố đó, chúng tôi đã hoàn toàn bị ghẻ lạnh .” Nhưng gần đây, tôi đã nói chuyện và hoạt động từng chút một trong cơ thể này.
Nhưng tôi tự hỏi, “Tôi còn có thể … sử dụng ma thuật đen không?” Tay tôi run lên vì suy nghĩ đó. Ít nhất thì tôi cũng có thể làm theo giọng điệu và biểu cảm thông thường của Ophelia, nhưng sử dụng ma thuật đen? Tôi không chắc lắm, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ thử làm điều đó.
“Tôi phải kiểm tra nó sau.”
Những lỗi lầm khác của Ophelia bao gồm việc trở thành một người phải làm mọi thứ mà cô ấy đã chọn – một người phụ nữ kiên định với ước muốn của mình. Nếu cô ấy không thích cái gì, cô ấy sẽ đưa tay đón nhận nó, và ngay cả khi cô ấy thích cái gì, cô ấy sẽ từ chối và vứt bỏ nó!
(ủa chị nhà lạ lùng gheeee:????)
Waoo, hẳn là anh ta đối với nữ chính tệ đến mức nào!
“Cô ấy thậm chí đã cố gắng bán mình cho bọn buôn bán nô ɭệ.”
May mắn thay, điều này vẫn chưa xảy ra, nhưng tất nhiên, một điều khủng khiếp và điên rồ như vậy đã xảy ra trước cái chết của Ophelia.
Ophelia đã làm vô số điều tồi tệ với nữ chính. Ngoài việc xúc phạm và tẩy chay, công việc kinh doanh của chồng nữ chính cũng bị cô phá hỏng. Đã có tin đồn rằng Ophelia yêu Hoàng tử đến mức làm khổ nữ chính tội nghiệp.
“Tôi phát điên mất thôi.”
Nếu tôi định chiếm hữu một ai đó, tại sao nó không thể xảy ra sớm hơn trong câu chuyện? Tại sao bây giờ thành ra như vậy?
Và tại sao Ophelia lại đứng một mình trong cơn mưa nặng hạt? Irene người hầu đã cứu tôi, nói rằng cô ấy nghĩ tôi đã chết.
“Trừ khi…”
Ophelia có chết sau đó không? Và đó là lý do tại sao tôi ở đây? Nhưng cuốn sách không đề cập đến điều đó, vậy điều gì đã thực sự xảy ra?
Đầu óc tôi rối bời, nhưng, dù là gì đi nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là cơ thể của Ophelia.
Vâng, là “sức khỏe” của Ophelia .
Tôi mắc bệnh tự miễn dịch, vì vậy tôi đã dành cả cuộc đời mình để nằm trên giường bệnh. Tôi thậm chí không nhớ lần cuối cùng tôi ngủ trong khi dùng máy thở. Tôi thường nằm trên giường hàng ngày, tự hỏi khi nào tôi sẽ chết; có lẽ là ngày mai sao? Có thể là ngày kia? Hoặc có thể là ngày hôm nay?
Đối với tôi, một người đã rất cận kề với cái chết, việc trọng sinh vào cơ thể này giống như trúng số vậy. Cơ thể này khỏe mạnh! Và nó không hề bệnh tật gì!
Tôi nhìn vào gương một lần nữa và nhìn kĩ khuôn mặt vô cảm và thờ ơ của cô ấy, nhưng tôi cũng nhìn thấy một cơ thể cường tráng với làn da khỏe mạnh.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu đời đến vậy.
“Tôi sẽ sống sót.”
Vì vậy, tôi đã quyết định.
“Chúng tôi cần ly hôn.”
Như vậy, tôi sẽ không còn giao ước gì với người chồng phản diện, sẽ có thể hòa thuận với Hoàng tử.
Nhưng-
“Tôi đã bị từ chối năm lần.”
Với tốc độ này, tôi cảm thấy như mình sắp rã rời tay khi phải điền vào các yêu cầu ly hôn, nhưng tôi quyết tâm.
“Để xem anh sẽ từ chối tôi đến khi nào.”
Tôi là một công dân Hàn Quốc tận tuỵ với công việc. Tôi đã lập ba kế hoạch để ly hôn.
Kế hoạch 1: Lãng phí tiền bạc.
******
“Ôi… Ôi trời.”
Irene che miệng và khẽ thở dài trong khi tôi nhếch mép cười với cô ấy.
“Ồ, rất vui được gặp người, Nữ công tước, tôi là Madam Jonah.”
“Thật vinh dự khi được gặp người, Nữ công tước, tôi là Antra.”
“Cảm ơn lời mời của ngài, Nữ công tước, tôi rất vinh dự phục vụ ngài.”
Đây là những nhà thiết kế đại diện của cửa hàng tốt nhất ở thủ đô; riêng một người đã có giá trị đáng kinh ngạc, và vì đã gọi cả ba người nên số tiền phải trả sẽ rất lớn.
Tất nhiên, tôi không có ý định kết thúc một ngày bằng cách gọi họ đến đây.
Đầu tiên chúng ta hãy làm quen nhau.
“Rất vui được gặp mọi người.” Tôi đã tiếp cận với họ, mang lại cho họ tiếng cười ngạo nghễ đặc trưng của một Nữ công tước vốn có.
Họ bắt tay và hôn lên mu bàn tay tôi, nhưng tôi có thể thấy tất cả họ đều mang tâm trạng lo lắng như thế nào. Họ dường như sợ hãi trước việc Nữ công tước phản diện triệu tập họ.
“Ý tôi là, họ có nghĩ rằng tôi sẽ ăn sống họ ư?”
Tôi muốn thì điều đó đã có thể làm được kể từ khi là Ophelia, nhưng khi đó tôi không khác gì Ophelia thực sự.
“Vậy là đủ cho lời chào.” Tôi đã nhìn vào ba nhà thiết kế. “Mọi người đều đã có một bộ sưu tập, phải không?”
“Dạ vâng! Chúng thần đã làm! “
“Chúng thần đã có tất cả bộ sưu tập cho chủ đề của mùa này.”
Sau khi nhìn xuống những cuốn album dày cộp mà họ đưa cho tôi, tôi nhướng mày và hơi cau mày.
“Ta không cần phải xem nữa.”
“Chúng ta tiêu đời rồi!” Mọi người đều sợ hãi nhắm chặt mắt. Tôi thậm chí chưa làm bất cứ điều gì.
Tôi hất cằm lên, giả vờ bình tĩnh. “Đem tất cả cho ta.”
Có hơn 10 chiếc váy trong mỗi album, và tổng cộng có 3 album, vì vậy tôi có thể nhận được ít nhất 30 chiếc ngay cả khi tôi không lấy hết chúng. Tổng chi phí cho các nhà thiết kế và trang phục sẽ lên tới nửa năm sống trên một khu đất địa phương.
Nếu tôi muốn ngông cuồng, ít nhất tôi nên làm điều này.
Đó là cách tôi có thể ly hôn. Hoặc ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ.
“Ôi chao…” Irene đến gần tôi và thở dài, nhưng sau đó cô ấy tiếp tục nói điều gì đó kỳ quái “Ngài chắc chắn muốn mua như vậy sao?”
Tôi cau mày, tự hỏi điều này có nghĩa là gì. “Tại sao ta không thể?”
Thình thịch, thình thịch….. Trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp.
Dù tôi có thể diễn vai Ophelia tốt đến đâu, tôi vẫn là một thường dân. Tôi không đủ dũng cảm để duy trì sự hoang phí của mình trong khi tiêu một số tiền lớn như vậy.
“Chỉ là người đang chi tiêu ít hơn bình thường rất nhiều.”
“Hả?”
“Ngài đã từng mua mọi chiếc váy cho mùa sau. Nếu họ không có nó, người sẽ tức giận và hét lên, “Làm ngay cho ta!”, Irene cẩn trọng nói.
“Vậy thì, Nữ công tước, người có muốn chúng thần làm tiếp cho mùa sắp tới không?”
Tôi không thể trả lời và im lặng.
“Ophelia, cô thực sự tiêu tiền như nước hả …”
Game over. Tôi đã thất bại khi sử dụng tư duy của một con “đỗ nghèo khỉ” T-T