Diệp Sanh Ca hiểu ra mọi chuyện, chỉ cảm thấy đầu tim nhói đau.
Cô khàn giọng nói: "Dù sao đi nữa, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này."
Ít nhất, cuối cùng cô cũng đã tìm ra nguyên nhân.
Kỷ Thời Đình không phải là không yêu cô, anh chỉ là... không còn khả năng yêu cô nữa.
"Không có gì. Tôi rất tiếc về tình trạng của Kỷ tiên sinh." Giang Dực dừng lại một chút rồi nói, "Nhưng tôi thực sự kính phục anh ấy, nếu không phải vì quyết định của anh ấy, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra."
Diệp Sanh Ca ngơ ngẩn gật đầu.
Thấy cô có vẻ mất hồn, Giang Dực liền cáo từ, đứng dậy rời khỏi biệt thự Thiên Phàm, mang theo cảnh vệ của mình rời đi.
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, một lúc lâu sau cô mới đứng dậy, lên lầu, đến thư phòng.
Hai đứa trẻ mấy hôm nay không ở nhà, ông cụ có lẽ muốn cho cô và Kỷ Thời Đình có một khoảng thời gian riêng tư, nên hai ngày trước đã đưa hai đứa trẻ về nhà cũ, lúc này tầng hai vắng lặng đến đáng sợ.
Cô đẩy cửa thư phòng bước vào, liền thấy người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, đang tra cứu thứ gì đó trên máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân, anh hướng ánh mắt về phía cửa, khuôn mặt anh tuấn, sâu thẳm vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Diệp Sanh Ca mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
"Giang Dực đi rồi?" Kỷ Thời Đình hỏi.
"Giang Dực đi rồi?" Kỷ Thời Đình hỏi.
Diệp Sanh Ca gật đầu.
"Anh không ngờ lại có di chứng như vậy." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, "Anh đã thay đổi tần số sóng điện từ, theo lý mà nói sẽ không gây ra tổn thương quá lớn, hơn nữa anh còn may mắn khôi phục được tất cả ký ức."
Nhưng mà... anh lại mất đi một thứ khác.
Diệp Sanh Ca ngây người nhìn anh.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông có chút áy náy, nhưng ngay cả sự áy náy đó cũng toát lên vẻ bất lực.
Anh chỉ cảm thấy mình nên xin lỗi, nhưng lại không thể cảm thấy hối hận từ tận đáy lòng.
Diệp Sanh Ca chậm rãi bước đến trước mặt anh, như trước đây ngồi lên đùi anh, ôm chặt lấy anh.
Kỷ Thời Đình đặt đôi môi mỏng nóng bỏng lên má cô, hơi thở nặng nề.
"Rất khó chịu phải không?" Diệp Sanh Ca đột nhiên khẽ nói, "Cảm giác bất lực này."
Kỷ Thời Đình sững người, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Cũng tạm."
Cảm giác này quả thực không dễ chịu, anh cảm nhận rõ ràng mình đã mất đi thứ gì đó, bất cứ người hay việc gì cũng khó có thể khiến cảm xúc anh dao động. Chính vì vậy, anh cũng khó mà cảm thấy tiếc nuối vì điều đó. Bởi vì tiếc nuối cũng là một loại cảm xúc.
"Nhưng em rất buồn." Cô đặt tay lên ngực anh, đột nhiên khàn giọng cười, "Nhưng điều khiến em buồn hơn là, anh lại không thể cảm nhận được nỗi buồn của em."
Nhịp tim của người đàn ông này vẫn trầm ổn như trước, nhưng... lại khó mà rung động vì cô nữa.
Kỷ Thời Đình nhíu mày, nắm chặt tay cô đặt lên vị trí trái tim mình.
"Sanh Ca..."
"Thời Đình, em hơi mệt rồi." Cô tựa vào vai anh, giọng nói rất nhẹ, dường như vừa thốt ra đã tan biến vào không khí.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình đột nhiên rối loạn, trái tim càng không thể khống chế mà run lên một chút, cơn đau như sợi tơ quấn lấy, khiến anh có cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
"Sanh Ca ." Anh lại gọi tên cô, "Một số việc đối với anh rất khó, nhưng không phải là không thể. Nếu em mệt rồi, vậy hãy giao cho anh."
Nếu trên thế giới này có một người có thể khơi dậy niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của anh, có thể khiến anh cảm thấy đau lòng và không nỡ, thì người đó, chỉ có thể là cô. PS: Góc đề cử tuần này, nàng nào muốn đọc thể loại thanh xuân vườn trường nam chính thể thao cù nhây x nữ chính học bá thì có thể thử bộ "Mùa hè năm ấy chúng ta tròn 18" nha!! iu các nàng