Dù thế nào, bữa ăn của A Chân và Tiểu Khuynh cũng rất vui vẻ.
Chẳng mấy chốc hai đứa trẻ đã ăn no, Kỷ Thời Đình đặt chúng xuống đất, dặn dò không được chạy nhảy lung tung sau khi ăn. Hai đứa ngoan ngoãn gật đầu, tay trong tay rời khỏi phòng ăn.
Thấy vậy, ông cụ cũng cười đặt đũa xuống: “Ông ra ngoài trông tụi nhỏ, hai đứa ăn đi, Sanh Ca, đừng chỉ lo nhìn nó mãi như thế.”
Một câu nói khiến Diệp Sanh Ca đỏ mặt. Cô đâu có nhìn Kỷ Thời Đình, chỉ là cô muốn xem thử người đàn ông này có đủ kiên nhẫn để chăm sóc hai đứa trẻ hay không thôi.
Tuy vậy, vì ông đã nói như thế, cô cũng vội vã gật đầu, cầm lấy đũa ăn.
Khi ông cụ rời khỏi phòng ăn, Diệp Sanh Ca nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía người đàn ông đối diện.
Cô bỗng thấy bực bội, đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?” Kỷ Thời Đình bình thản nhìn cô, nụ cười trên môi còn chưa kịp tan.
Anh đang cười nhạo cô phải không?
“Em cũng muốn anh đút em ăn.” Diệp Sanh Ca nói với giọng cứng rắn.
Kỷ Thời Đình vừa đưa một hạt đậu xanh vào miệng, nghe vậy, anh hơi nhướng mày ngạc nhiên.
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh: “Sao? Chẳng lẽ em không phải bảo bối của anh à? Anh đút cho hai con được, sao lại không đút cho em?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú, trong khi anh nhai nốt hạt đậu trong miệng rồi nuốt xuống.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú, trong khi anh nhai nốt hạt đậu trong miệng rồi nuốt xuống.
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
Diệp Sanh Ca lớn tiếng: “Nếu anh không đút cho em, em sẽ không ăn nữa, đói chết luôn cho anh coi!”
Anh dám từ chối sao? Cô đâu phải người không có lòng tự tôn chứ!
Kỷ Thời Đình lại khẽ cười, gật đầu bình tĩnh: “Được.”
Nói rồi, anh tự nhiên đứng dậy, đi đến chỗ Diệp Sanh Ca.
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn nhường ghế cho anh, khi anh ngồi xuống, cô hài lòng ngồi lên đùi anh.
Kỷ Thời Đình một tay ôm cô, nhìn lướt qua bàn ăn.
“Em muốn ăn gì?” anh hỏi.
Diệp Sanh Ca tựa vào lòng anh, nghe vậy thì không hài lòng: “Anh quên rồi à? Em thích ăn gì mà không nhớ sao?”
Kỷ Thời Đình cúi đầu nhìn cô.
Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn lại anh.
Kỷ Thời Đình lại khẽ cười, gắp một con tôm đưa đến môi cô.
Diệp Sanh Ca há miệng ăn, trong lòng có chút an ủi.
Cuối cùng, anh vẫn không quên sở thích của cô.
Nhưng nuốt xong, cô vẫn không quên bắt bẻ: “Tôm nguội rồi.”
Kỷ Thời Đình hơi ngừng lại, dường như lấy hết kiên nhẫn: “Anh sẽ bảo chị Tú hâm lại, hoặc làm món mới. Trong lúc đó, em uống chút canh đi.”
Cô hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ cầm lấy chén canh, múc từng muỗng đút cho cô.
Thế nhưng Diệp Sanh Ca vẫn chê bai: “Nhiều dầu quá.”
Thế nhưng Diệp Sanh Ca vẫn chê bai: “Nhiều dầu quá.”
Kỷ Thời Đình cau mày nhìn vào bát canh. Nhà bếp vốn nấu những món ăn gia đình, nhưng dùng nguyên liệu tốt và chế biến tinh tế hơn. Loại canh này trước khi đem lên bàn đã được vớt sạch dầu.
Vậy mà cô vẫn không hài lòng?
Từ ánh mắt của anh, Diệp Sanh Ca nhận ra vài phần trách móc, nhưng cô không hề cảm thấy áy náy: “Dù sao em cũng không thích uống canh này.”
Cô muốn xem thử xem anh có bao nhiêu kiên nhẫn với cô.
Ít nhất đến lúc này, sự kiên nhẫn của Kỷ Thời Đình vẫn chưa cạn. Anh không nói thêm gì, đẩy bát canh sang một bên, gắp rau cho cô.
Kỷ Thời Đình gắp hết món này đến món khác, nhưng Diệp Sanh Ca lại lần lượt chê bai từng món.
Cuối cùng, anh đành buông đũa: “Em ăn no chưa?”
“Chưa hề, em sắp chết đói rồi!” Diệp Sanh Ca nhìn anh đầy oán trách.