Diệp Sanh Ca thở dài một tiếng.
Thôi, bây giờ có hối hận cũng muộn rồi, nếu thật sự “trúng giải” thì sẽ tính sau.
Cô đành chấp nhận số phận, xoa đầu hai đứa nhỏ: "Chưa chắc đã có em bé đâu... À, ba các con đang ở đâu?"
"Ba đang ở trong thư phòng nói chuyện với ông cố." A Chân đáp giọng lanh lảnh.
"Được rồi." Diệp Sanh Ca cười, "Các con ra ngoài trước đi, mẹ thay đồ."
"Vâng." Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp, rồi nắm tay nhau ra khỏi phòng.
Sau khi thay quần áo xong, Diệp Sanh Ca đi ra ngoài, không thấy hai đứa trẻ đâu, nghĩ ngợi một chút, cô quyết định đến thư phòng.
Cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Kỷ Thời Đình và ông cụ đang ngồi đối diện nhau, Khuynh Nhi ngồi trong lòng Kỷ Thời Đình, còn A Chân được ông cụ ôm trong tay. Hai đứa nhỏ tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng không rõ có hiểu gì hay không.
Ông cụ và Kỷ Thời Đình đang thảo luận về chuyện công ty.
“... Tốt nhất là nên ra một thông cáo, giải thích việc con mất tích... cứ nói là con đi dưỡng bệnh.” Ông cụ trầm ngâm nói.
Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, cúi xuống thấy con gái đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi, liền tiện tay móc thêm một viên kẹo từ túi ra và đưa cho cô bé.
“Nhưng việc này con đã bàn bạc với Sanh Ca rồi chứ? Công ty mấy năm nay đều do nó gánh vác, con cũng nên hỏi ý kiến của nó.” Giọng ông cụ nghiêm túc, “Ngoài ra, ta định phân chia lại cổ phần, bao gồm cả phần cổ phần trước đây con để lại cho Sanh Ca. Ta dự định chia một phần cho Sanh Ca và hai đứa nhỏ.”
Trước đây, số cổ phần Diệp Sanh Ca nắm giữ là thừa kế từ Kỷ Thời Đình. Nay anh đã trở về, cổ phần dĩ nhiên sẽ thuộc về anh.
Tuy nhiên, nếu phân chia lại, phần cổ phần được chia cho Sanh Ca sẽ là của riêng cô, không ai có thể tước đi.
“Con đã bàn với cô ấy rồi.” Kỷ Thời Đình vẫn nói ngắn gọn, “Phân chia lại cổ phần là điều nên làm, con không có ý kiến.”
“Tốt lắm.” Ông cụ hài lòng gật đầu, “Ta sẽ liên hệ với luật sư để làm thủ tục. Nếu sau này A Chân và Khuynh Nhi có thêm em trai hoặc em gái, ta cũng sẽ chia phần cho chúng. Gia đình chúng ta cuối cùng cũng có thể ổn định, con cũng nên chăm sóc tốt cho Sanh Ca và hai đứa nhỏ.”
Giọng điệu ông cụ đầy sự hài lòng và nhẹ nhõm.
Hôm nay ông rất vui. Dù có nhận thấy sự khác lạ từ Kỷ Thời Đình, nhưng ít nhất trong mắt ông, tình cảm của Kỷ Thời Đình dành cho Diệp Sanh Ca vẫn rất tốt, anh cũng quan tâm đến hai đứa nhỏ, hơn nữa anh vẫn có tư duy sắc bén và khả năng lãnh đạo, nên ông không còn gì phải lo lắng.
“Ông yên tâm, con sẽ làm tròn trách nhiệm.” Kỷ Thời Đình nói xong thì bất chợt nhìn thấy Diệp Sanh Ca đứng ở cửa.
Anh khẽ nhướn mày.
Thấy anh phát hiện ra mình, Diệp Sanh Ca không tự chủ mà phồng má lên, bước tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô không để ý đến Kỷ Thời Đình, mà mỉm cười nhìn về phía ông cụ: “Ông nội.”
“Sanh Ca, con tỉnh rồi à.” Ông cụ cười hiền từ, “Ta và Thời Đình đang bàn về chuyện công ty, con có ý kiến gì không?”
Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Thời Đình quay lại công ty, tất nhiên con rất vui, chỉ là... bây giờ có phải là thời điểm thích hợp không? Hay là đợi xem bên Giang Dực có kết quả rồi mới tính?”
“Không cần đâu, anh trở lại T.S càng sớm, bọn họ sẽ càng vui.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, nhưng không giải thích thêm.
Diệp Sanh Ca khựng lại một chút, rồi hiểu ra.
Giáo sư Từ muốn kiểm soát Kỷ Thời Đình chính là để biến anh thành công cụ kiếm tiền cho họ, vì vậy, đương nhiên họ sẽ mong Kỷ Thời Đình sớm quay lại nắm quyền ở T.S.