Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ trưa xong, Lê Dĩ Niệm trở lại phòng khách và thấy Kiều Nghiễn Trạch vẫn nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc.
Cô đang thắc mắc không hiểu anh ta lại phát điên chuyện gì thì cửa phòng ngủ chính bỗng mở ra, Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng bước ra.
Anh ta liếc xuống đám người dưới lầu một cách hờ hững, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang.
Kiều Nghiễn Trạch đứng dậy khỏi sofa, mặt tối sầm, bước nhanh đến trước mặt anh: "Rốt cuộc là anh bị sao vậy?"
"Ở đây có gì ăn không?" Kỷ Thời Đình lạnh lùng hỏi.
Kiều Nghiễn Trạch trừng mắt nhìn anh.
Thấy anh không trả lời, Kỷ Thời Đình thẳng thừng phớt lờ, tiếp tục bước về phía trước.
Ông cụ đứng dậy, ngập ngừng lên tiếng: "Thời Đình, con..."
"Ông nội." Kỷ Thời Đình gọi một tiếng, rồi tiếp tục bước về phía bếp mà không dừng lại.
Nghe được tiếng gọi này, ông cụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa ngực rồi ngồi trở lại sofa: "Tốt rồi, tốt rồi..."
Kỷ Thời Đình vẫn nhớ ông, chứng tỏ anh không bị mất trí nhớ hay bị một nhân cách khác thay thế.
Kiều Nghiễn Trạch nghe được tiếng gọi cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn sự khó chịu. Anh đã vất vả lo lắng cho người này suốt hai ngày, vậy mà anh ta lại đối xử với mình như vậy? Phớt lờ mình luôn?
"Ông nội, ông có thấy Thời Đình vẫn còn gì đó không ổn không?" Kiều Nghiễn Trạch không kìm được mà hỏi.
Ông cụ gật đầu, rồi thở dài: "Nhưng bây giờ ta không dám đòi hỏi gì nhiều hơn. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi."
Kiều Nghiễn Trạch suy nghĩ một lát, cũng thấy có lý.
"Giang Dực nói nếu mọi việc suôn sẻ, tối nay cậu ấy sẽ dẫn người đi niêm phong Dạ Yến." Kiều Nghiễn Trạch nói, "Bắt hết bọn chúng thì Thời Đình có thể quay về T.S mà không phải lo lắng gì nữa, ông có thể yên tâm rồi."
Ông cụ nở một nụ cười nhẹ.
"Kiều Nghiễn Trạch, mấy ngày qua cậu đã vất vả rồi. Ta thấy Thời Đình hiện giờ không có tâm trạng nói chuyện với chúng ta, cậu về lo công việc của mình đi. Có chuyện gì ta sẽ báo ngay."
Kiều Nghiễn Trạch gật đầu: "Được."
Đang nói, anh thấy Kỷ Thời Đình từ trong bếp bước ra, trên tay cầm theo một hộp đồ ăn.
Anh đứng đó, mặt không chút cảm xúc, ánh mắt như đang chất vấn, nhưng Kỷ Thời Đình lại không thèm liếc anh một cái, chỉ cầm hộp đồ ăn rồi đi thẳng lên lầu, một lần nữa phớt lờ anh.
Kiều Nghiễn Trạch tức muốn phát điên.
Anh quay sang Lê Dĩ Niệm, giọng lạnh lùng: "Đi với tôi."
Lê Dĩ Niệm nghĩ một lúc, thấy mình cũng chẳng còn lý do gì để ở lại, bèn gật đầu rồi đi chào ông cụ.
Ông cụ vẫn vui vẻ cảm ơn cô.
Cả hai rời khỏi biệt thự Thiên Phàm. Lê Dĩ Niệm vốn định nhờ tài xế nhà họ Kỷ đưa mình về, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kiều Nghiễn Trạch, cô không muốn chọc giận anh thêm, liền im lặng bước lên xe của anh.
Lúc này sắc mặt anh mới dịu lại một chút. Khi khởi động xe, anh lên tiếng: "Vừa nãy em ngạc nhiên cái gì? Mới sáu, bảy tiếng thôi mà, em chưa từng trải qua sao?"
Lê Dĩ Niệm ngây người một lúc mới hiểu ra.
Cô nhướn mày: "Ồ, có lẽ chất lượng không tốt nên em quên rồi."
Kiều Nghiễn Trạch đột ngột đạp phanh, quay đầu nhìn cô, khuôn mặt điển trai trầm xuống, như thể cơn giông sắp kéo tới.
"Lê Dĩ Niệm, em nói thế, tôi sẽ nghĩ rằng em đang ám chỉ điều gì đó với tôi." Anh nhìn cô đầy ẩn ý.
Lê Dĩ Niệm bực bội cắn môi. Cô biết rằng nếu cứ thuận theo người đàn ông này thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng cô lại không kìm được mà khiêu khích anh.