Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng! - Kỷ Thời Đình


Chương 914: Bố Ơi, Bố Nói Là Phải Giữ Lời Nhé!
0
Khám phá nội dung duy nhất chỉ có tại Tоidoc!
Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn, sau đó lại quay sang trao đổi với nhau qua ánh mắt.
【Có vẻ như bố đã biết rồi.】
【Không thì sao bố lại lái xe của mẹ về? Chắc mẹ đã nói với bố rồi.】
【Vậy thì chúng ta...】
Sau khi trao đổi xong, cả hai đồng thanh kêu lên: “Bố ơi!”
Trái tim Kỷ Thời Đình bỗng chùng xuống, anh lập tức dang tay ôm chặt hai đứa vào lòng.
“A Chân, Khuynh Nhi,” giọng anh đã khàn đặc, “Bố đã về rồi, xin lỗi các con.”
Buổi trưa, Diệp Sanh Ca đã để lại tài xế và xe cho anh, nhờ đó anh có thể trở về mà không gây sự chú ý.
Ban đầu anh định đợi đến khi trời tối, nhưng anh không thể chờ thêm một phút nào nữa. Anh không ngờ rằng vừa xuống xe đã thấy hai đứa trẻ đợi ở cửa, đôi mắt tràn đầy sự mong mỏi của chúng khiến tim anh đập mạnh, cho dù ánh mắt ấy không dành cho anh thì cũng đã khiến anh rung động.
Hai đứa nhỏ dựa vào vai Kỷ Thời Đình, đôi mắt chớp chớp, rồi bất ngờ cùng nhau bật khóc thút thít.
Kỷ Thời Đình ngơ ngác một lúc, rồi mới nhận ra rằng hai đứa đang khóc.
“Sao thế?” Anh gần như không biết phải làm sao, nhìn vào những gương mặt nhỏ nhắn cố gắng kìm nén nỗi buồn của hai đứa, trái tim anh quặn thắt, “Có chuyện gì, nói với bố đi, đừng khóc.”

“Sao thế?” Anh gần như không biết phải làm sao, nhìn vào những gương mặt nhỏ nhắn cố gắng kìm nén nỗi buồn của hai đứa, trái tim anh quặn thắt, “Có chuyện gì, nói với bố đi, đừng khóc.”
“Bố ơi, con và anh tưởng... tưởng là bố không cần tụi con nữa.” Khuynh Nhi nức nở nói.
“Sao có thể chứ?” Trái tim Kỷ Thời Đình đau như cắt, “Bố chỉ gặp phải một số chuyện nên mới về muộn như vậy. Bố thương các con còn không kịp, sao có thể bỏ rơi các con được.”
“Bố ơi...” A Chân nghẹn ngào gọi anh, “Bố về rồi, bố sẽ không đi nữa chứ?”
Cổ họng Kỷ Thời Đình nghẹn lại, anh nhớ đến những địa chỉ mà anh đã thấy ở chỗ Cố Dĩ Mặc, trong một khoảnh khắc anh ngập ngừng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hai đứa nhỏ, anh lập tức quyết định.
“Tất nhiên rồi.” Anh không chút do dự gật đầu, “Bố sẽ ở nhà với các con.”
Khuynh Nhi khịt khịt mũi: “Bố nói là phải giữ lời đấy nhé.”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, giọng anh khàn khàn, “Bố hứa với con.”
Hai đứa nhỏ nghe được câu trả lời hài lòng, liền ôm chặt lấy cổ anh bằng đôi bàn tay mềm mại.
“Không khóc nữa nhé?” Kỷ Thời Đình dịu dàng nói.
A Chân ngượng ngùng dụi mắt: “Con đâu có khóc, là do em gái lây cho con thôi.”
Khuynh Nhi lè lưỡi làm mặt xấu với anh: “Không phải, rõ ràng là anh lây cho em mà.”
“Em gái à, khóc cũng không phải là chuyện xấu hổ gì, sao em lại nói dối như thế.” A Chân nghiêm túc giáo huấn.
“Anh không chịu thừa nhận thì có.” Khuynh Nhi nhíu mũi nhỏ lại, “Bố ơi, bố phân xử đi.”
Kỷ Thời Đình nghe hai đứa cãi vặt trẻ con, chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn.

“Là lỗi của bố.” Anh mỉm cười, “Hai đứa không ai khóc cả.”
Hai đứa nhỏ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Kỷ Thời Đình ôm hai đứa bước vào nhà, và đột nhiên gặp phải một người phụ nữ trung niên với gương mặt đẫm lệ.
Anh ngay lập tức nhận ra, đó chính là “chị Tú” mà Diệp Sanh Ca đã nhắc đến.
Vì vậy, anh khẽ gọi một tiếng.
Chị Tú ngay lập tức bật khóc: “Thiếu gia, thật sự là cậu sao, tôi còn tưởng mình đang mơ! Trời ơi! Thật sự... quá tốt rồi! Phu nhân có biết không? Ông cụ có biết không? Để tôi gọi điện cho họ.”
“Phu nhân đã biết rồi, cô ấy sẽ sớm trở về. Còn ông nội, tôi sẽ liên lạc ngay bây giờ.” Kỷ Thời Đình khàn giọng trả lời.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!