“Thời Đình…” Cô hơi sợ hãi, nhỏ giọng gọi tên anh: “Anh… Sao đột nhiên…”
Nếu như vừa rồi lúc ở trong bồn tắm, anh hành động như vậy là vì tức giận, vậy thì bây giờ… Chẳng phải anh vẫn luôn không muốn chạm vào cô để cô không thể thành công sao?
Người đàn ông thở dốc, cắn nhẹ vào vành tai mềm mại của cô, trầm giọng nói: “Nếu tôi không chạm vào em thì chẳng phải em sẽ có cớ để lừa dối tôi sao?”
“Em… Em sẽ không đâu…” Cô khàn giọng nói, oan uổng mà cắn môi.
“Ồ, em sẽ không làm vậy sao?” Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, động tác lại thô lỗ hơn.
Diệp Sanh Ca bị hành động của anh kích thích đến nỗi toàn thân run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Không… Không phải mà…”
Cô ngơ ngác nhớ lại, đây dường như là lần đầu tiên Kỷ Thời Đình ở trạng thái bình tĩnh mà lại chủ động như vậy, không phải bị cô dụ dỗ, cũng không phải để trừng phạt cô, mà chỉ đơn giản là muốn cô.
Vì vậy, lần làm tình này đột nhiên có thêm sự dịu dàng kỳ lạ. Cô không thể nghĩ ra lợi ích của việc làm như vậy. Cô chỉ biết người đàn ông đó chính là Kỷ Thời Đình, anh và cô đang làm chuyện thân mật nhất trên đời.
Trước đây cô đã hoàn thành việc này với danh nghĩa xóa bỏ vết bớt. Nhưng bây giờ, cô không thể tự lừa dối mình thêm được nữa.
Sự thật này khiến trái tim cô run rẩy. Sự thân mật mà anh mang đến cho cô lúc này đã vượt xa bất cứ điều gì cô từng trải qua trước đây. Như thể cô buộc phải cởi bỏ mọi tầng phòng thủ và chỉ có thể để anh đột nhập vào thế giới của cô, cảm giác mất kiểm soát càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Kỷ Thời Đình có lẽ đã cảm nhận được sự sợ hãi muốn rút lui của cô, anh khàn giọng cười nói: “Có hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Nói xong, anh hôn lên khóe môi cô và tấn công một cách mạnh mẽ…