An Vy cứ duy trì tình trạng thất thường như vậy đến một tháng sau thì ổn định lại, lúc này bên nhà họ Lâm cũng gọi vợ chồng cô về nhà ăn cơm.
Từ sau khi quan hệ vợ chồng bọn họ trở nên tốt đẹp hơn, ông Văn vẫn hay gọi bọn họ về nhà ăn cơm một tháng một lần. An Vy mới đầu còn không quen, bây giờ thái độ của cô tương đối bình thản, lúc gặp mọi người cũng không còn vẻ mặt sợ hãi như lúc trước nữa. Chỉ là trong lúc ăn cơm, cô đột nhiên hỏi An Diệu:
- An Diệu, chị còn giữ số điện thoại của người bán thuốc bắc không?
Dạo gần đây An Diệu liên tục bị các nhãn hàng hủy hợp đồng, bộ phim đã quay được một nửa cũng bị đổi thành diễn viên khác, ngay cả Đình Hùng cũng bị ảnh hưởng nên mẹ chồng cô mới gọi Đình Phong về, muốn anh giúp em trai mình xử lý rắc rối này. Bây giờ An Vy đột nhiên hỏi vậy, cô ta không phản ứng kịp, đến tận khi nhìn thấy cô đưa đơn thuốc cho bố chồng xem rồi mới hốt hoảng giữ lại thì đã muộn. Cô ta thấp thỏm nhìn sắc mặt bố chồng mình rồi lườm An Vy cháy mắt, cô lại không thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn bố chồng mình chăm chú.
Cô muốn xác định kẻ thù của mình gồm những ai, như vậy sau này đối phó với bọn họ cũng dễ dàng hơn.
Thấy An Vy chỉ có đơn thuốc, sắc mặt An Diệu dần bình tĩnh trở lại. Cô ta biết rõ nếu An Vy đã cho Đình Phong uống hết, bằng chứng cũng sớm bị tiêu hủy theo rồi, bởi vì đơn thuốc không có vấn đề, vấn đề ở những vị thuốc mà An Vy sắc cho chồng mình uống. Cho dù có cháy nhà, lửa cũng sẽ không bén đến chỗ cô ta.
Cô ta mới nghĩ thế, An Vy đã nhanh chóng lấy ra một đống thuốc bắc được gói trong giấy cho bố chồng kiểm định. Lâm Đình Văn rất am hiểu về Đông y, chỉ cần để ông nhìn thấy, chắc chắn ông sẽ biết số thuốc trong tay An Vy hiện giờ không phải thuốc bổ mà là thuốc độc. Quả nhiên, Lâm Đình Văn nhìn thấy số thuốc kia xong, sắc mặt thay đổi hẳn, trở nên âm trầm:
- An Vy, con lấy số thuốc này ở đâu ra vây?
- Chị Diệu đưa cho con ạ. Chị ấy nói chỉ cần cho anh Phong uống đều đặn mỗi ngày sẽ giúp bệnh tình của anh ấy chuyển biến tốt đẹp, nhưng con thấy màu thuốc xấu quá, sợ nó bị hỏng nên muốn hỏi chị ấy mua vị thuốc mới.
An Vy một mặt khéo léo nói với bố chồng mình vẫn chưa cho anh uống thuốc, mặt khác đổ toàn bộ tội danh lên đầu An Diệu, còn cho bố chồng xem tin nhắn trao đổi giữa hai chị em khiến cô ta hết đường chối cãi. Bố chồng cô đưa mấy vị thuốc lên mũi ngửi thử, sau đó ông chợt đập mạnh tay xuống mặt bàn làm cả nhà rén ngang.
- An Diệu, chuyện này là thế nào?
Trong mắt ông Văn và mọi người, An Vy luôn là một người ngoan ngoãn lại thành thật, thế nên cô không thể nào hại An Diệu được. An Diệu xuất thân từ diễn viên, tuy trong lòng hốt hoảng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại bố chồng mình:
- Bố nói gì con không hiểu?
- Những vị thuốc này đã hút cạn những gì tinh túy nhất, thứ còn lại chỉ còn cặn bã và độc tố. Lấy thứ này cho Đình Phong uống có khác nào lấy mạng nó đâu.
Ông vừa dứt lời, bát canh trong tay dì giúp việc cũng rơi xuống đất tạo ra tiếng vang lanh lảnh thu hút sự chú ý của mọi người. Thấy bọn họ nhìn mình, dì giúp việc luống cuống nhặt mảnh sành lên, giải thích:
- Xin lỗi, tôi trượt tay. Tôi sẽ múc một bát canh mới ngay cho mọi người.
An Vy nhìn dì ta lại nhìn An Diệu, tầm mắt cứ di chuyển qua lại giữa hai người với vẻ khó dò.
Cô nhớ không nhầm thì trước khi cô đến đây người chăm sóc Đình Phong là dì giúp việc này, lúc đó sức khoẻ của anh rất kém, còn hay nóng nảy không khống chế được cảm xúc.
Cô còn đang nghĩ cách xem nên làm thế nào vạch mặt bọn họ, An Diệu đã chỉ vào bà ta, làm như vô tình nói:
- Bố, trước khi An Vy đến đến, người chăm sóc Đình Phong là dì ấy. Thuốc cũng do dì ấy sắc, sao bố không hỏi thử dì ấy đi?
An Diệu rõ ràng muốn đổ toàn bộ tội danh lên đầu dì giúp việc, mà dì giúp việc giống như bị cô ta nắm điểm yếu, sau vài giây giãy giụa, cuối cùng bà ta vẫn quỳ sụp xuống đất thành khẩn nhận tội.
- Là lỗi của tôi, tôi vì tham tiền nên đổi thuốc tốt thành thuốc nhập khẩu rẻ tiền của Trung Quốc. Xin ông chủ tha cho tôi, tôi thật sự biết lỗi rồi.
Hàng nhập lậu từ Trung Quốc đều chưa qua kiểm định, ngoại trừ bị hút cạn tinh túy còn nhiễm phải thạch tín, hàn the, uống trong thời gian dài sẽ khiến độc tố trong cơ thể tích tụ ngày càng nhiều, đến một thời gian nhất định sẽ bộc phát ra ngoài, lấy mạng người dùng nó.
Trước khi ông Văn kịp nổi giận, Đình Phong đã tranh nói trước:
- Dì Thu, tôi nhớ nhà dì có hai đứa con, một đứa đang học đại học, một đứa bị bệnh máu trắng cần rất nhiều tiền chữa trị nên dì mới túng quá hoá liều phải không?
Dứt lời, anh nằm tay An Vy xoa nhẹ, ý bảo cô nhường lại chiến trường cho mình.
An Vy hiện vẫn ở cấp đồng, mấy người kia lại toàn kim cương với thách đấu, cô đấu không lại bọn họ. Mà anh cũng không muốn bọn họ gục sớm như thế, cứ để họ cho vợ mình luyện tay trước, đợi cô nâng level rồi diệt sau cũng được.
Với những gì bọn họ đã gây ra cho anh và cô, anh muốn bọn họ cũng từ từ nếm trải một lần cho công bằng.
- Cậu, cậu cả...
Ánh mắt dì giúp việc hiện lên sự kinh hoàng, mà An Diệu cũng hoảng hốt không kém. Để anh tra ra cô ta có liên quan đến chuyện này còn đáng sợ hơn cả khi cô bị bố chồng phát hiện nữa.
Bố chồng nể mặt Đình Hùng, cùng lắm dạy dỗ cô ta một trận rồi thôi. Nhưng Đình Phong chắc chắn sẽ lấy mạng cô.
- Dì Thu, cho dù có thiếu tiền dì có thể nói với tôi, sao có thể làm chuyện thất đức thế được?
Dì Thu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của An Diệu thì quỳ sụp xuống đất, cuống quýt nhận tội.
- Tôi cũng vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con thôi, tôi vốn không muốn hại cậu cả. Tôi biết sai rồi, xin cậu và mọi người tha cho tôi.
Lê Minh Lan yên lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói đỡ:
- Dì Thu cũng làm ở nhà mình hai mươi năm, không công lao cũng có khổ lao, huống hồ số thuốc kia Đình Phong cũng chưa uống, cũng chưa gây ra tổn hại gì.
An Vy liếc nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người cũng định cho qua chuyện này, mặt mày cô sầm xuống:
- Nếu người đó là Đình Hùng, không biết mẹ còn nói thế không?