Chương 6
Trời ạ, cô ấy nhìn thấy cái gì? Vũ Tuyết Trang mở to đôi mắt, hơi kích động nói: “Bác sĩ Như, chị, chị cười sao? Em… chị không cần cảm ơn, em cũng không giúp đỡ được gì.”
Vũ Tuyết Trang dõi theo nhìn đôi chân thon thả giẫm lên giày cao gót của cô phát ra tiếng cộp cộp dần dần biến mất ở phía cuối hành lang, mùi hương của mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp vẫn còn lưu lại trong không khí.
Gương mặt của bác sĩ Như thuộc loại để mặt mộc thì trong trẻo khi trang điểm lên sẽ trở nên diễm lệ, chủ yếu là do quanh năm cô không hề nở nụ cười. Ngày thường lại là một người đẹp mang phong cách lạnh lùng, cho nên khiến người ta có cảm giác không dám tới gần. Lúc này cô chỉ nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười, con ngươi xinh đẹp vừa chuyển động thì quả nhiên đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, khiến nhan sắc của các phi tần trong hậu cung đều bị lu mờ giống như tiểu thuyết vẫn hay nhắc tới mà.
“Đẹp như vậy, vẫn nên cười nhiều một chút!”
Vũ Tuyết Trang lầm bầm lầu bầu, trong đầu đột nhiên nhớ tới đôi nam nữ đê tiện kia, không được, cô ấy cần phải đi điều tra thử xem rốt cuộc rốt cuộc tổng giám đốc Việt kia có địa vị gì. Hơn nữa cô ấy vô cùng hoài nghi có phải đầu óc của anh đẹp trai này bị ngu hay không, vậy mà lại đi coi trọng một đóa sen trắng héo không biết xấu hổ kia chứ.
Tám giờ tối ở biệt thự Di Linh. Chỉ cách trung tâm thành phố mười phút lái xe, đây là căn biệt thự xa hoa nhất thành phố Đà Nẵng. Nó cũng là nhà mới của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt khi hai người kết hôn.
Trần Khả Như nhớ rất rõ Lê Hoàng Việt chưa tới đây lần nào, kể cả ngày kết hôn, cô vẫn luôn ở một mình trong căn biệt thự trống rỗng này. Mà căn nhà không thấy ánh mặt trời, buồn tẻ chán ngắt này giống như trái tim tro tàn của cô vậy, vô hồn, không hề có sức sống.
Sau khi cô mở khóa mã để nhận dạng khuôn mặt xong, cơn đau ở huyệt thái dương ập tới từng đợt một, cô đóng cửa lại thì đột nhiên phát hiện đèn trong phòng khách sáng lên.
“Cuối cùng cũng về rồi à, cô biết tôi chờ bao lâu chưa?”
Trần Khả Như nhìn thấy Nguyễn Phương Thanh, một người phụ nữ trung niên mang nét đẹp cổ điển trang nhã ung dung. Bà ta chăm sóc cơ thể rất tốt, nhìn qua cũng chỉ mới tầm bốn mươi, mơ hồ có thể nhìn thấy được hình dáng vô cùng xinh đẹp sắc sảo khi bà ta còn trẻ. Những bộ phận tinh xảo trên mặt Lê Hoàng Việt đều được di truyền từ Nguyễn Phương Thanh.
“Mẹ.” Trần Khả Như bất đắc dĩ đi tới gần, gân trán đập thình thịch, nếu không có việc gì Nguyễn Phương Thanh sẽ không đích thân đến đây như thế này. Bởi vì khi Lê Hoàng Việt cưới cô, bà ta đã phản đối. Đến cuối cùng Lê Hoàng Việt thuyết phục bà ta như thế nào, cô cũng không biết. Cô và Nguyễn Phương Thanh rất xa lạ, cả một năm chỉ ăn cơm chung được vài lần, coi nhau giống như khách vậy.
Thấy sắc mặt của bà ta nghiêm nghị cứng ngắc, Trần Khả Như dùng thái độ đoan chính nói: “Xin lỗi mẹ, bệnh viện có chút việc… cho nên con về trễ, mẹ muốn uống trà không ạ, để con đi pha.”