Chương 42
“Cục trưởng Vinh, ông khách sáo rồi.”
Ngữ khí của Lê Hoàng Việt không mặn không nhạt khiến người khác khó đoán được cảm xúc của anh. Nhưng mà trước giờ anh vẫn luôn là người cảm xúc thất thường.
“Đâu có đâu có, lần này có thể bắt được nghi phạm đều là nhờ có cô Khả Như thông minh giỏi giang, không sợ nguy hiểm lại dũng cảm chống trả. Không những cứu được mình mà còn cứu được cả bạn nữa. Tổng giám đốc Việt thật có phúc, có thể cưới được một người vợ có thể làm hết mọi thứ như thế.”
Cục trưởng Vinh vòng vo ton hót nịnh bợ nhưng cũng không hề cảm thấy rằng Trần Khả Như ham hư vinh hay khinh thường ai. Đúng là phần lớn những người biết được thân phận của Lê Hoàng Việt thì đều cư xử như vậy.
Trong mắt bọn họ Lê Hoàng Việt chính là người ở tít trên cao, là sự tồn tại không được phép xem nhẹ. Còn Lê Hoàng Việt thì chắc đã quen thuộc với điều này từ lâu cho nên luôn tự cảm thấy mình giỏi giang hơn người.
Viên cảnh sát âm thầm rơi lệ, nhìn khí chất không chút bụi trần của cô gái kia thì sao có thể không có bạn trai được chứ? Một lần đến có những hai người, mặt khác cô còn là vợ của vị tổng giám đốc mà cả cục trưởng cũng phải nịnh bợ.
Suy nghĩ vừa mới nhú lên ban nãy đã phải chết từ trong trứng.
“Có thể làm? Đúng là vậy.”
Đúng là có thể – làm.
Khóe miệng Lê Hoàng Việt lặng lẽ cong lên, anh nhếch đôi mày nhìn cô với ý nghĩ sâu xa.
“Đúng thế, tôi không hề nói thêm chút nào đâu. Cũng không còn sớm nữa, không dám làm phiền hai người về nhà nghỉ ngơi. Tạm biệt tổng giám đốc Việt.”
Dù động cơ của cục trưởng Vinh không đơn thuần nhưng ông ta cũng là người có năng lực nên tự khắc hiểu rõ hai vợ chồng họ có chuyện thân mật phải nói với nhau, không thể tiếp tục làm bóng đèn được. Tóm lại lúc nãy ông ta bước ra là vì muốn lộ mặt trước Lê Hoàng Việt thôi.
Ngoài cổng Cục cảnh sát không một bóng người, những chiếc xe cảnh sát xếp thành một hàng thẳng thớm, ánh sáng từ chiếc bóng đèn led phát ra lúc sáng lúc tối. Trần Khả Như vẫn đứng đó, nguyên nhân rất đơn giản là do chân cô hơi tê.
Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua cả người cô.
“Nếu như tổng giám đốc Việt không còn dặn dò gì nữa thì tôi xin phép về trước.”
Trần Khả Như khép chặt cổ áo rồi nhấc chân bước đi. Cô hiểu rõ Lê Hoàng Việt sẽ nói gì. Phan Huỳnh Đông bất ngờ xuất hiện, nếu Lê Hoàng Việt không trút giận ở chỗ cô thì chắc chắn sẽ không vui.
“Chờ đã. Trần Khả Như, chẳng lẽ cô không cần giải thích gì với tôi sao?”
Tại sao mỗi một chữ được nói ra từ miệng của người phụ nữ này đều cực kỳ chói tai, anh không thể mặc kệ được. “Giải thích?”
Trần Khả Như dừng lại, cô hơi quay mặt sang lộ ra một vẻ mặt hơi mỉa mai: “Người tin tôi thì luôn ủng hộ tôi, người không tin tôi thì cần gì phải lãng phí nước bọt chứ?”
Nghe câu nói này thì chắc rằng ai cũng nghĩ là cô đang chế giễu nhưng thật ra không phải. Ánh mắt của cô trong màn đêm cô độc tràn đầy vẻ lạnh lùng, vô cùng thiếu hơi ấm đến mức tựa như đôi mắt ấy là một nơi mây khói mịt mù, ánh sáng chẳng thể chiếu tới.
“Người tin cô? Là ai, Phan Huỳnh Đông sao? Hay là tên trắng trẻo trong bệnh viện của các cô?”
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt trở nên lạnh lẽo, anh nắm chặt lấy cánh tay cô. Cánh tay cô cực kỳ mềm mại, nhỏ nhắn giống như chỉ cần nhẹ tay bẻ một cái là nó lập tức sẽ gãy ra. Cánh tay mềm yếu như thế lại thuộc về một người phụ nữ ngu ngốc.
Trần Khả Như hít một hơi vì đau, miệng và mày đều bắt đầu cau lại. Dù cô có cắn chặt răng thì cũng không thể chống đỡ được cảm giác đau đớn đến tận xương tủy này. Cô cứ khoác loác rằng mình là bác sĩ, vậy mà nước mắt sinh lí vẫn cứ rơi ra từ khóe mắt.
Vầng trán Lê Hoàng Việt như được quét lên một lớp màu sắc, anh cảm thấy tay có cảm giác dính sệt. Sau khi nhìn thấy rõ dưới ánh sáng, con ngươi Lê Hoàng Việt càng trở nên lạnh lẽo, anh cất lời trách móc: “Trần Khả Như, cô có chắc mình là bác sĩ không vậy? Sách đều nuốt vào trong bụng rồi hả.”
Trần Khả Như thản nhiên rút tay ra nói: “Đương nhiên, có cần cho anh xem giấy chứng nhận hành nghề của tôi không?”
“Trần Khả Như! Tôi ghét nhất là kiểu thái độ luôn tự cho mình là đúng của cô! Cô có phải là phụ nữ không?” Sự dịu dàng, e thẹn của phụ nữ chỉ bộc lộ ra vào lúc cô say rượu.
Trần Khả Như nhếch mày, cô tỏ vẻ thoải mái nói: “Tôi có phải là phụ nữ hay không, người làm chồng như anh phải rõ nhất chứ?”
“Cô… Trần Khả Như, cô chính là người phụ nữ làm người khác chán ghét.”
Anh đúng là chập mạch rồi mới đi nhận một cú điện thoại lạ, sau khi nghe thấy tên cô thì lập tức bỏ buổi xã giao để chạy tới đây. Anh bực bội, giận dữ mà đối phương lại không hề phản ứng một chút gì. Máu vẫn đang chảy mà cô lại làm thinh như không.
“Nếu tổng giám đốc Việt đã ghét tôi đến thế thì tôi đi trước đây, anh cứ giả vờ không nhìn thấy đi cho nhẹ lòng.”
Cô bịt vết thương lúc nãy đã bị anh kéo rách thêm một chút rồi nhanh chóng rời đi. Lê Hoàng Việt nhìn bóng lưng cô ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất nơi bóng cây đầu phố, giữa ánh trăng sáng sặc sỡ.
“Trần Khả Như, được, cô được lắm, Còn dám chống lại đám người xấu, cô thật đúng là dũng cảm mà. Cô định cho Lê Hoàng Việt tôi danh hiệu người chồng góa vợ để làm một nữ anh hùng sao? Hay là muốn tôi mang theo danh khắc vợ!”
Anh tức giận đứng dậm chân liên hồi, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, một mình anh cứ đứng ở cổng Cục cảnh sát la mắng hổn hển. Thật sự không hề phóng đại, từ khi sinh ra đến giờ Lê Hoàng Việt chưa từng thực sự tức giận với người phụ nữ nào, chỉ có Trần Khả Như.
Chỉ là lúc ấy anh quá tự phụ cho nên mới không nhìn rõ được lòng mình. Quá thông minh thì lại bị thông minh hại. Trần Khả Như căm ghét mỗi lần phải đối mặt cãi cọ với anh nhưng lại không khống chế được sự rung động, mong mỏi từ tận trong tim. Mỗi lần cô quyết định từ bỏ Lê Hoàng Việt thì anh lại xuất hiện lượn lờ trước mặt cô, cho cô một chút cơ hội để tự mình đa tình.
Dù cho trước nay anh chưa từng nhẹ nhàng với cô. Quan hệ giữa cô và Lê Hoàng Việt không biết có được tính là tổn thương lẫn nhau hay không nhưng có lẽ nhất định phải chờ đến lúc toàn thân đầy máu thì mới dừng lại. Đương nhiên từ trước đến giờ người toàn thân đầy máu kia vẫn luôn là một mình cô.
“Tin tin…”
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu tới, tiếng còi vang lên đinh tai nhức óc.
Cô hơi quay mặt lại nhìn, thì ra là Lê Hoàng Việt. Anh hạ cửa xe xuống, vẻ mặt thờ ơ nói: “Lên xe.”
Trần Khả Như lên tiếng từ chối thì nghe anh tiếp lời: “Nếu như không phải đang có âm mưu tỏ ra đáng thương trước mặt tôi thì lập tức lên xe đi.”
Anh đưa cô đến một phòng khám tư nhân, cô được băng bó lại vết thương, xức thuốc, bác sĩ căn dặn trong một tuần không được phép chạm vào nước.
Vị bác sĩ là một ông già nghiêm túc khoảng năm mươi tuổi, ông khó chịu liếc Lê Hoàng Việt nói: “Người làm chồng như cậu đúng là chẳng ra gì, vợ của mình mà còn không trông được. Vết thương này mà sâu hơn chút nữa thì phiền phức to rồi, phải làm phẫu thuật đấy. Mấy người trẻ tuổi như cậu cả ngày bận rộn công việc rồi xã giao, thời gian ở bên vợ mình còn không có hả?”
Trần Khả Như mở miệng nhưng lại không biết giải thích giúp Lê Hoàng Việt như thế nào. Dù nghe thì cũng khá đỡ bực nhưng mà Lê Hoàng Việt là người có tính tình như thế nào chứ, anh sẽ dễ dàng nghe một người giáo huấn mình sao.
Cô không kìm được thầm đổ mồ hôi thay ông bác sĩ già. Cô đã chuẩn bị sẵn tư thế để hứng chịu sự giận dữ và giận cá chém thớt từ Lê Hoàng Việt rồi.
“Bác sĩ nói phải.”
Nhưng không ngờ Lê Hoàng Việt lại khiêm tốn nghe dạy bảo, sự bướng bỉnh trên người đã được anh giấu đi không ít. Tuy nhiên, sắc mặt anh vẫn giống như phủ một màu u ám. Chẳng lẽ Lê Hoàng Việt theo truyền thống kính già yêu trẻ sao?
Bác sĩ già là một vị trung y, nói chuyện rất thẳng thắn, ngay cả lúc nhìn thấy vết thương của Trần Khả Như thì ông cũng lên tiếng khiển trách.
“Cũng chưa đến mức hết thuốc chữa, cầm thuốc đi đi!”
“…”
“Đã lừa được người ta về tay rồi còn không biết trân trọng, mau dìu vợ cậu đi, đi nhanh lên tôi còn phải đóng cửa đi ngủ!” Ông bác sĩ già tức giận mắng.
Trần Khả Như không nói câu nào, cô cảm thấy vị bác sĩ này khá đáng yêu.
Đến khi Lê Hoàng Việt nghe lời ôm lấy eo cô thì cô lập tức cảm thấy cả người ngứa ngáy, vì thế cô đành mở miệng: “Không cần đâu, tôi không bị thương ở chân, có thể tự đi được.”
Quả nhiên một giây sau biểu cảm của Lê Hoàng Việt lại càng trở nên âm u lạnh lẽo hơn. Trên khuôn mặt âm u đẹp trai của anh khắc mấy chữ “không biết tốt xấu”. Trong miệng Trần Khả Như cảm thấy đắng ngắt, ánh mắt đen tuyền trong suốt của cô hơi lóe lên: Lê Hoàng Việt, anh nghĩ rằng việc đẩy anh ra dễ dàng lắm sao?
Tôi đã phải quyết tâm đến thế nào mới có thể từng bước chống lại được sự dụ dỗ như thiêu thân lao vào lửa này chứ, cho dù độc này đã sớm ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng. Tôi muốn trái tim mình trở nên cứng rắn.
Lúc này, lời nói của vị bác sĩ lại vọng tới: “Cô vợ nhỏ, lúc này không phải là lúc cháu trút giận, muốn đánh mắng gì thì về nhà đã, ông già như tôi nghe thấy cũng ngại lắm.”
Nhìn gò má Trần Khả Như trở nên ửng hồng, sắc mặt lạnh lùng ban nãy của Lê Hoàng Việt cũng dần dần giảm bớt.
“Bác sĩ, cảm ơn ông, bọn cháu không làm phiền ông nữa!”
Cô cố tỏ ra bình thường đáp. Bàn tay của Lê Hoàng Việt vẫn chưa buông ra, anh ôm cô cho tới lúc đến trước cửa xe, sau đó hai người đều ăn ý không nhắc đến việc này. Gặp ma rồi, sao anh lại đối xử với cô dịu dàng như thế chứ?
Lê Hoàng Việt nhanh chóng hoàn hồn, anh tỏ ra ghét bỏ đẩy cô ra. Đột nhiên Trần Khả Như cảm thấy tất cả áp lực đều biến mất, đúng là thoải mái hơn nhiều.
“Trần Khả Như, tất cả những điều tôi làm đều là vì danh dự của nhà chúng tôi. Chỉ cần cô còn là người nhà chúng tôi một ngày thì nhất định không thể xảy ra chuyện ở bên ngoài, mất mặt nhà chúng tôi, có biết không?”
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không để người khác biết được thân phận của tôi.”
Trần Khả Như thật sự không ngờ người Cục trưởng Vinh này chỉ nhìn thấy cô một lần ở nhà Lê Hoàng Long mà đã ghi nhớ. Quả nhiên mấy người ở trên cao đều là người tinh anh từ trong xương tủy.
Khuyết điểm của cô chính là quá biết điều thành ra lại trở nên mất đi hương vị vốn có của chính mình. Cô vẫn luôn có bản lĩnh kết thúc trò chuyện, khiến anh không biết phải nói gì.