Chương 401: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (21)
Thế nhưng sắc mặt của Đào Cúc Vân vẫn không hề thay đổi gì, cứ như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Đều là những chuyện không liên quan gì cả, thì có cái gì để mà bàn bạc thảo luận chứ, nếu như cô còn không kiểm soát được cảm xúc của mình, thì thật sự là ngay đến cả cô cũng đang tự coi thường chính mình rồi.
Quên sạch rồi? Thành thật mà nói, vẫn còn một chút dư tình chưa dứt được, dù sao thì chuyện Đỗ Nhất Minh tìm được bạn gái mới nhanh như vậy cũng khiến cô rất bất ngờ. Nhưng mà, không thể nói là ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống hàng ngày của cô.
Bản thân cô làm việc ở bệnh viện lại còn không biết điều đó sao, đàn ông đều là những người có nhu cầu riêng, nhất là đối với một tên công tử ăn chơi như Đỗ Nhất Minh, thì việc lặp lại những sai lầm tương tự là điều khó tránh khỏi.
Đào Cúc Vân rất có quy củ trong làm việc và nghỉ ngơi, hàng tháng đều sắp xếp ca làm ngày và ca làm đêm.
Cho nên, cô có thể giả vờ tự thôi miên mình, bất kể Đỗ Nhất Minh như thế nào, cũng đều mặc kệ chuyện của anh ta, thời gian cứ thế trôi đi sẽ khiến tâm tình của cô được ổn định trở lại.
Đào Cúc Vân không có nhiều sở thích hứng thú ngày thường, về tới nhà là cô chỉ ở trong phòng xem phim truyền hình hoặc đọc sách, có thể một số người cảm thấy nhàm chán và vô vị. Nhưng trên thực tế, cô lại xem một cách say sưa hết mình, đặt hết cả tâm hồn và cơ thể của mình vào, giống như là đang lạc vào trong thế giới mới ấy.
Sự không trọn vẹn và những đả kích trong hiện thực, chỉ có thể tìm lại được sự cân bằng trong thế giới huyền ảo mà thôi.
Bây giờ nhìn đến sự kết hợp giữa Bạch mã hoàng tử và cô bé Lọ Lem có vẻ quá là giả dối. Trong cuộc sống hiện thực, quá coi trọng việc gia thế cao hay thấp, một cặp đôi yêu nhau nhưng không được người khác coi trọng thì nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Ngay cả với một kết thúc có hậu, bây giờ nhìn lại luôn cảm thấy dường như có nhiều nỗi buồn hơn.
Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc cảm thấy con gái của họ là người ngại ngùng e thẹn trước người ngoài, đoán rằng trong bệnh viện cũng rất trầm lặng, và có lẽ không thể có bạn trai rồi được. Đào Quốc Phong khi thấy con gái của mình không còn qua lại với người con trai lái xe thể thao nữa, tạm thời có thể yên tâm rồi.
May mắn thay, cô con gái Vân Vân này rất hiểu chuyện, không hề cố chấp mà khăng khăng làm theo ý mình. Nếu như thực sự muốn cùng với người con trai lái chiếc xe thể thao ở bên nhau, không chừng lại có thể trở thành món đồ chơi tiêu khiển cho người khác.
Những người con trai giàu có, quyền lực và đẹp trai là đáng sợ nhất, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều toát ra khí chất kích thích hấp dẫn phụ nữ, giống như Đào Cúc Vân là loại con gái đơn thuần, bị lừa là một chuyện quá bình thường.
Bình thường những cô gái đến độ tuổi 23 24, đặc biệt là những người giống như Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc từ quê hương ở nông thôn tới, không thể không sốt ruột về chuyện chung thân đại sự của con gái được. Quan niệm của họ là nếu như kết hôn sớm, e rằng là con cái đều đã lớn hết cả rồi. Ở tuổi 20 con gái có thể bắt đầu lựa chọn từ từ rồi, nếu không đến cuối cùng, chính là người khác sẽ đến chọn.
Tình cờ có người đến nhà giới thiệu với Đào Cúc Vân, hai vợ chồng già nghe nói chàng trai này khá tốt nên hơi cảm động, định hỏi ý kiến của Đào Cúc Vân như thế nào.
Trên thực tế thì Đào Cúc Vân ở nông thôn đúng được xem như là một cô gái tốt, sau khi học xong đại học, thậm chí là một trường đại học chuyên ngành, cô đã tự mình thi đậu chứng chỉ y tá và mua một căn nhà bằng tiền thế chấp. Cô gái nhỏ quả nhiên là một người rất biết vươn lên, tính tình tốt bụng, khuôn mặt dung mạo của cô con gái rượu… trước đây, cũng từng có lần lượt từng người một đến giới thiệu với Đào Cúc Vân, nhưng cô ấy đều từ chối hết.
Nhưng chàng trai lần này là người hiểu biết rất sâu rộng nên đôi vợ chồng già cũng yên tâm.
Chàng trai này tên là Lý Khánh Dương, năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy, hiện tại đang làm giám sát hành chính trong một công ty xây dựng với mức lương hàng năm khoảng 300 triệu, anh ta cũng đã mua một căn nhà ở thành phố Đà Nẵng, là mua thế chấp, nhưng tiền vay nợ cũng khá là ít, trong vài năm nữa sẽ có thể trả xong hoàn toàn. Người ta cũng đến từ nông thôn, hơn nữa còn là thôn bên cạnh thôn của Đào Cúc Vân, không nói đến hứa hẹn lớn lao, ở một địa phương nhỏ quả thực coi là có sự nghiệp thành công, chí ít là gia đình ổn định.
Tính tình Lý Khánh Dương coi như cũng trung thực, ngoại hình và chiều cao đều ổn, người giới thiệu thậm chí còn khẳng định rằng đã nhìn thấy anh ta lớn lên từ khi còn nhỏ. Lý Khánh Dương đã từng hẹn hò với một cô bạn gái trước đó vài năm, anh ta đã chia tay vào năm ngoái. Nghe đâu người ta nói rằng là cô bạn gái đòi anh ta mua một chiếc ô tô thế chấp cho cô, nhưng anh ta định đợi hai năm sau khi khoản vay thế chấp mua nhà kết thúc rồi hẵng mua… Nên đây hoàn toàn là một huyết án do một “chiếc xe” gây ra, kết quả là đã hẹn hò thất bại rồi, uổng công vô ích.
Lý Khánh Dương đã đi cầu xin một lần, nhưng không được bao lâu, cô gái đó đã kết hôn với cậu con trai của một danh gia vọng tộc mới, và lúc này cô ta cũng đang mang thai. Lý Khánh Dương đã không thể vượt qua được chuyện này ít nhất nửa năm, nguyên nhân chính là anh cũng đã nhiều tuổi rồi, sức kéo không tốt, nên gia đình rất lo lắng và đi khắp nơi để tìm và lo liệu một cô gái cho con trai.
Người giới thiệu đã thành thật và nói rõ ra hết hoàn cảnh của Lý Khánh Dương.
Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc đã làm rất nhiều việc cho con gái Đào Cúc Vân của họ, và cuối cùng Đào Cúc Vân cũng đã đồng ý. Trong mắt của ba mẹ, Lý Khánh Dương là một chàng trai tiêu chuẩn tuyệt hảo về mọi mặt, mà còn không có sự khác biệt về gia đình và địa vị xã hội giữa hai gia đình. Chàng trai trẻ cũng là một chàng trai tốt, bị cô bạn gái cũ làm chậm trễ, sống chung qua ngày cũng tốt.
Tâm trạng trong lòng của Đào Cúc Vân là nỗi đau lâu dài còn tồi tệ hơn cả nỗi đau ngắn ngủi. Cách tốt nhất để quên đi một mối quan hệ tình cảm chính là bắt đầu một mối quan hệ mới.
Nếu như Đỗ Nhất Minh đã buông tay rồi, thì cô cũng nên có một cuộc sống của riêng mình.
Đào Cúc Vân và Lý Khánh Dương hai người gặp mặt riêng, thật ra ba mẹ hai bên đều quen biết nhau từ trước, chẳng qua là bọn trẻ học ở bên ngoài, Lý Khánh Dương và Đào Cúc Vân kém nhau năm sáu tuổi, căn bản là cũng chưa từng gặp mặt nhau.
Theo như ý kiến của những người lớn, là đã đến lúc rồi.
Khi Đào Cúc Vân nhìn thấy Lý Khánh Dương, cảm giác đầu tiên của cô quả thực là một chàng trai rất trung thực, khá là kiệm lời ít nói, nói cách khác là một người chững chạc có nề nếp, xem qua là một người con trai có trách nhiệm, có lẽ còn có chút khốn đốn vì tình yêu.
Đào Cúc Vân trước đây cũng không nói chuyện nhiều với người lạ, bởi vì bên kia cũng im lặng nên bầu không khí của hai người càng trở nên xấu hổ và ngưng đọng lại, tự mình ăn hết đống đồ ăn trước mặt mình.
“Hoàn cảnh của tôi em biết hết tất cả rồi sao? Em bằng lòng kết hôn với tôi không?” Lý Khánh Dương nói chuyện rất thẳng thắn, hoàn toàn không giống với bất kỳ ai.
“Tôi không biết… câu hỏi của anh quá đột ngột rồi.”
Đào Cúc Vân nghĩ, bây giờ chỉ là hẹn hò gặp mặt, kết hôn? Không phải là có chút nhanh quá sao?
“Em đã từng thích ai đến tận xương tủy chưa?”
Đào Cúc Vân thấy rằng mặc dù Lý Khánh Dương để kiểu tóc húi cua, nhưng vẫn có thể thấy được nét đẹp trai của anh ta, đơn giản không bóng bẩy, nhất là khi anh ta đặt ra câu hỏi, trong ánh mắt luôn khiến người khác cảm thấy có một loại cảm xúc bùi ngùi và buồn phiền “Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, người bị tình yêu làm cho tổn thương”, không phù hợp với vẻ ngoài tỏa sáng của anh ta.
Có thể đó là một sự ngụy trang, có thể là một loại thâm tình khác.
Lý Khánh Dương nói thêm: “Suýt nữa thì quên mất, họ đã nói em chưa từng hẹn hò yêu đương.”
Đào Cúc Vân khi nghe “chưa từng hẹn hò yêu đương” liền thấy rất bất mãn, lúc giới thiệu cô đã dùng đến từ này, là vì muốn nói lên vấn đề trinh tiết của mình, hay là một vấn đề đơn giản, nói ngắn gọn là cô muốn khiến người ta cảm thấy mình như một đứa ngốc đơn thuần.
Cô bật thốt lên phủ nhận: “Ai nói tôi không có, tôi đã từng có.”
Cái cảm giác từ miệng phát ra, sau khi như trút được hết gánh nặng đi, thì lại có cảm giác áp lực đè lên một cách gắt gao.
Lý Khánh Dương dừng một lúc lâu quan sát Đào Cúc Vân, ánh mắt thâm sâu như là sắp chọc một cái lỗ trên mặt vậy. Đột nhiên, anh ta thở ra một hơi nhẹ nhàng, mới có thể tiếp tục nói chuyện, nhưng giọng điệu của anh so với cả hai lúc nãy thẳng thắn và bộc trực hơn.
“Tôi đã từng có, em cũng nên biết điều này, nói thẳng ra, bây giờ tôi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cô ta có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cho nên tôi…”
Đào Cúc Vân tiếp lời theo ý anh ta nói: “Cho nên anh hiện tại vẫn chưa thể quên được bạn gái cũ sao?”
Đào Cúc Vân khá thẳng thắn, Lý Khánh Dương cũng không có ý định che giấu gì: “Tôi cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc ổn định rồi, nhưng mà cô Vân, đừng nóng giận.”
Đến nhà Đào Cúc Vân thì đã biết, cô gái này tính tình tốt và trưởng thành cũng xinh đẹp, cô ấy về phương diện đối nhân xử thế rất có trật tự và rõ ràng, và là một đối tượng tốt.
“Tôi không thể nói về thứ tình cảm còn lưu luyến, con người mà, sao có thể nói quên là quên được? Tôi chỉ nghĩ chúng ta có điều kiện về mọi mặt như nhau, khá hợp nhau. Nếu như tôi và cô Vân có cùng tâm tình, thì chúng ta hãy kết hôn đi, và bắt đầu một cuộc sống mới. Như vậy có thể khiến ba mẹ chúng ta giảm bớt lo lắng, và giữa hai chúng ta cũng có thể dần dần hiểu và thích nghi nhau hơn. Thực ra, sống chung với nhau, đơn giản chỉ là ghép phối hợp với nhau thành một cặp, tính tình của tôi và em cũng không có vấn đề gì lớn cả, trong tương lai cũng không dễ gì nảy sinh các vấn đề lớn.”
Lý Khánh Dương từng câu chữ đều có lý, lúc này chính là chọn A hoặc B rồi, rõ ràng còn có đáp án thứ ba.
Lý Khánh Dương đã hơn một lần đề cập đến chuyện kết hôn, một mặt, mặc dù Đào Cúc Vân trưởng thành không phải là gu của anh ta, nhưng anh ta có tính đam mê phù phiếm của đàn ông, ít nhất Đào Cúc Vân cũng là một cô gái xinh đẹp thuần khiết.
“… Được.”
Lúc đó Đào Cúc Vân không biết mình bị chập điện ở dây thần kinh nào, làm sao lại có thể đồng ý vấn đề quái lạ khó hiểu của Lý Khánh Dương. Anh ta cho rằng mình là một người được yêu thích sao, mà còn cho rằng bản thân chán ghét việc kết hôn, anh ta có thể thản nhiên tùy tiện đảm bảo những gì sẽ xảy ra sau khi kết hôn, không biết giữa hai người họ ai mới là lá chắn của ai.
Đào Cúc Vân có chút mệt rồi, cùng Đỗ Nhất Minh rõ ràng là chưa từng chính thức hẹn hò qua ngày nào cả, vậy sao lại cảm giác lưu luyến không muốn rời xa.
“Hợp tác vui vẻ!”
“…”
“Vậy thì chúng ta hẹn hò trước đi, Đào Cúc Vân.”
“Được thôi.”
Đối với ấn tượng của Lý Khánh Dương, Đào Cúc Vân không thể nói là tốt hay không tốt, thích hay không thích, có lẽ là giống người ta thường nói là thụ động và không có chính kiến riêng. Nhưng Lý Khánh Dương chắc chắn cô là một đối tượng khá thích hợp để kết hôn, những gì anh ấy nói đều vô cùng nghiêm túc, không có chút gì lừa dối, mà lại còn đề cao tình cảm.
Nếu có điều gì đó thiếu sót giữa hai người, thì đó là một loại rung động và cảm xúc mãnh liệt, không mảy may chút nào cảm giác nhịp tim đập nhanh cả.
Lý Khánh Dương mang lại cho Đào Cúc Vân một cảm giác hoàn toàn không giống với Đỗ Nhất Minh, mặc dù Lý Khánh Dương coi hôn nhân là công việc trao đổi và nhiệm vụ, nhưng đã được người nhà chấp thuận. Mà Đỗ Nhất Minh, anh ta không cho đi bất cứ cái gì cả, một lần nữa lại bỏ đi như một lính đào ngũ.
Có lẽ đây thực sự được gọi là hữu duyên vô phận.
Tình cảm đơn thuần không nhất không hẳn là không tốt, có thể dựa vào thời gian lâu dài mà giành được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!