Chương 390: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (10)
Cô phải thừa nhận rằng lời nói của Đào Quốc Phong rất có lý, trong lòng cô vốn đang lưỡng lự cũng bắt đầu cảm thấy dao động.
Hai cha con mang theo tâm sự trở về nhà, không nói gì với mẹ, người cha chỉ có ý nhắc nhở cho cô biết trước đại khái ông ấy đã sớm vạch trần những lời nói dối của cô.
Đêm đó, Đào Cúc Vân trằn trọc mãi.
Mặc dù Đỗ Nhất Minh đã hứa sẽ cho cô thời gian một tuần, nhưng ngày ngày anh vẫn tặng hoa đều đặn như trước, chung quy cô vẫn là người khiến đồng nghiệp ngưỡng mộ nhất.
Tất nhiên, chỉ có bản thân cô ấy mới biết được nỗi đau khổ dằn vặt của chính mình.
Vài ngày nữa, bệnh viện đa khoa An Tâm có hoạt động khám sức khỏe tình nguyện ở vùng nông thôn, hoạt động này được tổ chức hầu như mỗi năm, có đo huyết áp, điện tâm đồ và các hạng mục khám sức khỏe cơ bản khác, phụ nữ đương nhiên sẽ có khám phụ khoa. Ngoài việc mở rộng tiếng tăm của bệnh viện thì đây còn là một loại hình từ thiện để mang lại lợi ích cho người dân.
Chi phí lần này do bệnh viện chi trả toàn bộ hay cũng chính là vợ chồng Chủ tịch Việt đảm nhận, việc này đã được quyết định từ trước, các phương tiện truyền thông và báo chí lớn tranh nhau đưa tin, vậy nên bắt buộc phải thực hiện.
Có điều là điểm đến lần này tương đối hẻo lánh, mỗi năm đều đi những nơi khác nhau, điều duy nhất có thể biết là nơi này rất xa, trình độ kinh tế còn lạc hậu. Rắc rối nhất là đội ngũ y tế phải ở lại ít nhất bốn hoặc năm ngày.
Khi vừa nghe đến điều kiện nơi đó đặc biệt khó khăn, mọi người nhất là các y tá trẻ đều lắc đầu đùn đẩy nhau, không ai muốn đi.
Nhưng khoa nào cũng phải rút ra một vài người, ít nhất phải có 20 bác sĩ và y tá.
Đào Cúc Vân vốn không muốn đi vì sức khỏe cha mẹ cô không được tốt, cô cũng sợ họ lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện Đỗ Nhất Minh mấy ngày nữa nhất định lại đến quấy rầy cô, chi bằng ra ngoài bình tĩnh vài ngày, nhỡ đâu đưa ra được quyết định.
Tuy chỉ là giải pháp tạm thời, có thể kéo dài được bao lâu hay từng ấy, biết đâu trong thời gian đó Đỗ Nhất Minh lại có tình mới.
Dù sao mọi chuyện trên đời khó có thể lường trước được.
Đào Cúc Vân yên tâm đăng ký, danh sách được chốt vào ngày hôm sau, nếu như không phải trường hợp đặc biệt thì không thể thay đổi, nếu không sẽ bị coi là vắng mặt không phép.
Mấy nữ y tá tụ tập tán gẫu, chủ yếu là bàn chuyện Đào Cúc Vân gần đây rất nổi bật, ngày nào cũng được soái ca tặng hoa hồng, hơn nữa còn mỗi hôm một màu, còn có cả xe hạng sang đợi sẵn ở cửa.
Người ta có cậu chủ con nhà giàu theo đuổi mà.
Một chị gái nào đó giễu cợt: “Cúc Vân à lần này về quê ít cũng phải mất bốn năm ngày. Em và bạn trai đẹp trai giàu có của mình xa nhau lâu như vậy thì cô đơn, trống vắng lắm nhỉ?”
Một người khác nhanh chóng tiếp lời: “Ấy ấy, cô chả hiểu gì cả, cái này gọi là khoảng cách tạo nên cái đẹp. Cảm giác gặp lại nhau sau những ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn ấy chứ. Không phải tình cảm càng thêm thắm thiết hay sao? Ha ha…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, y tá Vân của chúng ta xấu hổ kìa.”
“…”
Sắc mặt Đào Cúc Vân không một chút thay đổi, cô lười giải thích mối quan hệ giữa mình và Đỗ Nhất Minh, giải thích chính là che đậy. Cho dù trước đây cô có nói nhiều thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không tin tình cảm giữa hai người chỉ là đơn thuần, việc tặng hoa hồng mỗi ngày có ý nghĩa gì? Nó cho thấy rõ là phía đằng gái chỉ đang giả vờ làm bộ làm tịch, phô trương khoe mẽ mà thôi.
Nếu như đã tán đổ được thì làm sao có chuyện đằng trai vẫn còn tặng hoa liên tục như vậy?
“Lừa gạt lẫn nhau cả.”
Lúc không có ai, mấy bà tám lại bắt đầu bàn tán xôn xao, cái gì bọn họ cũng nói được. Đúng là nơi nào có đàn bà thì nơi ấy nhiều thị phi. Trong một ngành nghề tưởng chừng như yên bình, lại có một sự bất thường: “Thôi đi, cô ta mà biết xấu hổ á, theo như lý thuyết mà nói, mấy bà có chồng còn chưa chắc đã nhiều kinh nghiệm bằng cô ta đâu nhé!”
“He he… Cái này chưa chắc!”
Mấy năm trước Đào Cúc Vân và Vũ Tuyết Trang là hai người mê cày phim nhất, Hàn Thái gì cũng xem hết, tiểu thuyết thì lại càng đọc đến say mê. Người ta còn lý luận suông giỏi và uyên bác hơn mấy bà thiếu phụ này nhiều.
Có điều là Đào Cúc Vân không giống như Vũ Tuyết Trang. Bình thường cô ấy sẽ không dễ dàng bộc lộ ra bản tính của mình, lúc nào cũng phát triển theo hướng thỏ non ngây thơ đáng yêu, cũng không thể nói là cô giả bộ thanh thuần. Khi đối mặt với người khác giới, đặc biệt là người đàn ông mình thích cô liền trở nên yêu kiều, kiểu cách hơn.
Điểm này thì Đào Cúc Vân không bằng Vũ Tuyết Trang, lúc cần chủ động thì Vũ Tuyết Trang vẫn sẵn sàng vứt bỏ sự dè dặt của mình.
Đào Cúc Vân lúc nào cũng suy nghĩ đắn đo.
Hứa Mặc và Đỗ Nhất Minh không giống nhau, Hứa Mặc thuộc kiểu người biết phấn đấu vươn lên để trở thành mẫu đàn ông cao phú soái, hơn nữa trước giờ anh ta luôn là thân phận trợ lý cho nên trên phương diện địa vị cũng không chênh lệch so với Vũ Tuyết Trang.
Còn Đỗ Nhất Minh từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình giàu có, anh và Lê Hoàng Việt cùng thuộc một dạng với nhau, nhưng anh ấy không có được năng lực và sự quyết đoán như Lê Hoàng Việt. Điểm giống nhau giữa họ là đều sinh ra trong những gia đình thượng lưu, nơi đặc biệt coi trọng các đối tượng mà con cái của họ tiếp xúc qua lại cũng như đối tượng thông gia. Những cô nàng được coi là lọ lem ngoài đời thực được gả cho gia tộc quyền quý kể cũng có mấy người. Ngay cả những phụ nữ tự lực tự cường như bác sĩ Như lúc đầu cũng bị mẹ của Lê Hoàng Việt chê bai. Những ngày tháng không được công nhận ấy đến cả đồng nghiệp trong bệnh viện cũng cảm thấy ấm ức thay cho cô.
Cô ấy không mạnh mẽ độc lập được như bác sĩ Như, vì vậy không có cách nào khác.
Đúng lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Cao Hoa liền yểu điệu bước tới, thân hình tựa rắn nước của cô ta lắc lư, một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất qua.
Mọi người đều đồng loạt liếc mắt nhìn cô ta, một người trong số bọn họ bắt đầu xoi mói: “Các cô nghe nói gì chưa, lần này Cao Hoa cũng về nông thôn kiểm tra sức khỏe đấy.”
“Cô ta chẳng phải là người lười biếng nhất hay sao, thường ngày toàn lợi dụng vẻ ngoài của mình để sai bảo nhóm nam thực tập sinh vây quanh mình. Người ta giỏi tận dụng lợi thế của mình vậy còn gì nữa.” Một người khác đố kỵ nói thêm.
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để cô ta nghe thấy.”
“Nghe thấy thì đã sao? Tôi nói đều là sự thật. Ai biết được cô ta có mục đích gì. May mà tôi không đi. Nếu không á, nhìn cái bộ dạng giả tạo làm màu làm mè của cô ta, tôi lại muốn…”
Nữ y tá vừa nói vừa làm động tác nôn ọe, mọi người nghĩ bụng cười thầm.
Cao Hoa tách biệt với đội ngũ y tá, ở đâu cũng không ngoại lệ, có những người phụ nữ xinh đẹp được đàn ông ưu ái, nhưng cũng có những thành phần khiến người ta phải đố kỵ.
Đào Cúc Vân cảm thấy không có hứng thú, cô thích nói chuyện phiếm, nhưng thực sự gần đây không có tâm trạng. Nhất là trước đó Cao Hoa đã bày tỏ rằng cô ta nhất định sẽ phải giành được Đỗ Nhất Minh, còn bản thân cô hình như đã thề thốt nói rằng mình không có hứng thú, nhưng bây giờ lại cảm thấy yếu đuối trước mặt cô ta.
Mấy ngày nay, đôi mắt của cô ta nhìn cô có phần lạnh lùng, đầy vẻ thù địch khiến cô mơ hồ cảm thấy bất an.
Tình yêu thì không có đúng hoặc sai, cũng không phải là nhường tới nhường lui là được.
Càng huống hồ cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ.
Cũng không biết Đỗ Nhất Minh từ đâu mà có được số di động của cô, có điều cái này cũng chẳng phải là bí mật gì nữa. Tất cả phụ thuộc vào việc anh ấy có muốn dốc hết tâm tư, có muốn làm như vậy hay không thôi. Tên này còn cố tình không gọi điện mà trực tiếp thông qua số điện thoại kết bạn zalo với cô luôn, vừa nhìn tên zalo đã biết là anh.
Đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Thực ta cũng tương đối dễ hiểu.
Đỗ Cúc Vân vốn đã biết là ai nhưng cô vẫn cố tình tắt máy, khi bên kia gửi tên đến, cô không còn cách nào khác đành phải ngầm thừa nhận.
Đỗ Nhất Minh đích thị là một con công. Dù là chữ ký cá nhân hay những ảnh chụp đăng lên tường trông đều khá làm màu. Chắc sợ người khác không biết mình là con nhà giàu, ý thức khoe khoang sự giàu có của anh thực sự rất mạnh mẽ. Vừa mới lên, hai người đã trò chuyện có vẻ như rất thân quen.
Đỗ Cúc Vân rất ít khi trả lời, ban ngày ai cũng bận rộn công việc, buổi tối không gặp nhau, chỉ tán gẫu vài câu.
Dù là như vậy, mỗi tin nhắn anh ấy gửi đi, ảnh đại diện của anh ấy, cô đều nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Đã lâu rồi cô chưa được trải nghiệm cảm giác rung động bồn chồn như thế này. Còn nhớ hồi học cấp 2, cô có yêu thầm một anh chàng, nhưng mãi sau khi tốt nghiệp vẫn chưa tỏ tình. Khi đó, ngày nào cô cũng đến gần anh chàng ấy, mỗi lần ánh mắt vô tình rời đi, cô mơ hồ suy nghĩ, đúng vậy, đó chính là mùi vị rung động của mối tình đầu.
Sau khi kết bạn cũng không nói chuyện.
Dần dần, tình yêu thầm kín thuở nào đã bị cuốn trôi theo lớp bụi thời gian.
Đỗ Nhất Minh là một người có ngoại hình vô cùng hoàn mỹ, nhưng có một số người phụ nữ nói, tôi thích đàn ông xấu, tôi không quan tâm đến ngoại hình, hừ, toàn là nhảm nhí, toàn là dối mình dối người.
Đêm trước khi xuất phát về quê, Đào Cúc Vân đã tắt điện thoại di động của mình, chủ yếu là do cô không muốn liên lạc với ai đó, nếu gia đình có chuyện gì thì gọi vào số di động của chị Thôi, người chị thân thiết đi cùng cô ấy là được.
Sáng ngày hôm sau, cô và các đồng nghiệp khác đến bệnh viện từ rất sớm rồi lên xe khách, đoàn người hào hứng khởi hành.
Xe đẩy y tế theo sau, quảng cáo trên xe rõ ràng là logo của bệnh viện đa khoa An Tâm.
Bên kia, Đỗ Nhất Minh ngồi trong văn phòng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao ngày hôm qua anh ấy đã gửi hai tin nhắn zalo cho cô, cộng với tin nhắn gửi vào sáng và trưa nay, mà cô ấy vẫn chưa nhắn lại một lời nào.
Cô gái này là lười trả lời tin nhắn, hay là có chuyện gì nhỉ, điện thoại hỏng rồi ư? Sao vậy ta… Tất cả các loại khả năng đều khiến cho anh đứng ngồi không yên. Hai người rõ ràng đã hẹn nhau một tuần, cũng sắp tới rồi, không lẽ cô ấy định nuốt lời?
Làm sao mà cậu chủ Minh lại có thể để bị từ chối hết lần này đến lần khác được chứ? Hơn nữa, anh không thể tin được rằng chỉ vì những lời nhắn ngắn gọn của Đào Cúc Vân trên zalo có thể khiến mình vui vẻ thơ thẩn cả ngày giống như bị trúng độc vậy.
Đúng là điên rồi!
Cũng chẳng phải là một cậu bé mới ngoài hai mươi tuổi đang trong mối tình đầu mộng mơ nữa, giả vờ trong sáng gì nữa… Lúc này, tâm trạng của anh giống như mây đen u ám phủ dày trên khuôn mặt.
Anh cố kiềm chế đến lúc sắp tan làm, đùng đùng khí thế tới bệnh viện số một, đi tới bàn y tá hỏi thì được biết là người không có ở đây, Đào Cúc Vân đã cùng đội ngũ y tế về quê rồi.
Anh hỏi, bao giờ thì họ về?
Ít nhất năm ngày nữa.
Tâm trạng anh lập tức không vui, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú gần như biến mất, trong lòng thầm chửi bới vô số lần, không biết là chửi ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!