Chương 339: Giám đốc Việt không nắm hết bằng một tay được đúng không
Mấy ngày sau, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt mang hai con trở về Đà Nẵng.
Bởi vì có quá nhiều chuyện ở thành phố Hồ Chí Minh, cộng với tang lễ của Trương Phước Thành, hậu sự của Trần Thế Phong, việc quản lý và thừa kế tập đoàn MTP, v.v…, Lê Hoàng Việt thay cô xử lý từng cái một, cô chỉ cần trông nom hai đứa trẻ là đủ rồi.
Bốn cổ đông lớn nói không sao, Trần Khả Như là một bác sĩ phụ khoa, thực sự không giỏi quản lý công ty.
Lê Hoàng Việt có suy nghĩ giống cô, không có hứng thú với tập đoàn MTP, nhưng cổ đông dưới trướng Trương Phước Thành đã chết hết, cho nên lúc nhất thời không tìm được người thích hợp, sau khi khảo hạch một vài người liền giao lại quyền quản lý.
Những đau khổ và do dự lúc trước tựa như tan thành mây khói.
Người đã mất, kẻ tiếp sống, không hề tiếc nuối, ngược lại càng thêm trân quý và cảm động.
Sau một tuần ở thành phố Đà Nẵng, Trần Khả Như dần hồi phục, cuộc sống thật sự gió yên biển lặng.
Những thứ máu chó bừa bộn quấn lấy cô và Lê Hoàng Việt đã thực sự qua đi, cuộc sống trở lại trạng thái yên bình, mơ hồ có chút không chân thật.
Từ khi Minh An quay lại, Trần Khả Như thấy phát hiện mình có chút thiên vị, thường sẽ bế Minh An lâu hơn, có lẽ do Minh An mất tích quá lâu, trong lòng thấy có lỗi nên định bù đắp tiếc nuối.
Trần Khả Như ở nhà trước cả tuần với hai con, mới lười biếng chuẩn bị đi làm. Thực ra, cô hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của con mình, Lê Hoàng Việt đã bố trí rất nhiều vệ sĩ theo dõi suốt hai tư giờ. Máy quay an ninh ở thành phố Đà Nẵng chiếm ít nhất từ 80 đến 90%, ngoại trừ một số vùng nông thôn hẻo lánh.
Không trách Lê Hoàng Việt chuyện bé xé ra to, cả nhà họ có lúc đều sợ bóng sợ gió.
Trưởng khoa Sơn có lẽ đã quen với việc cô thường xuyên nghỉ phép, yên ổn làm mợ chủ nhà giàu thì không làm, suốt ngày vướng vào đủ thứ nguy hiểm, không cẩn thận mất mạng không biết chừng. Hơn nữa, người ta là vợ của chủ tịch, ông nào dám có ý kiến?
“Bác sĩ Khả Như, xin chúc mừng, cuối cùng cũng tìm thấy con gái.”
“Cái này gọi là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, loại phụ nữ xấu xa, lòng dạ hẹp hòi và độc ác như Võ Anh Thư và Lư Thiến, chết là đáng đời!”
“…”
Các đồng nghiệp ào ào chỉ trích. Dù sao người đã chết, còn Minh An bình an vô sự, Trần Khả Như cảm thấy trong lòng bớt căm hận rất nhiều. Giờ đây, cô rất biết ơn, luôn cảm thấy tìm được con gái mất tích là trời cao ban cho.
Trong bệnh viện, rất ít người ghen tị với Trần Khả Như, bởi vì ai cũng biết, bác sĩ Khả Như là phu nhân tổng giám đốc, phu nhân chủ tịch… v.v, mặt sau của những vinh dự và địa vị này đều không dễ dàng gì.
“Cảm ơn mọi người.”
Trần Khả Như nở một nụ cười chưa từng thấy.
Vũ Tuyết Trang cười nói: “Chị Khả Như, đúng là người có chuyện vui, tinh thần cũng lên. Hơn một tuần không gặp, trông chị có da có thịt hơn hẳn.”
Vừa nói, cô ấy đưa thẳng hai tay lên, bóp má Trần Khả Như.
Trước kia, mặt của Trần Khả Như đầy đặn, là mặt trái xoan. Lúc trước khi mất cháu bé, gầy khủng khiếp, cao m68 mà cảm giác như sụt mười mấy cân, người trông chắc gì khung xương, không khỏi khiến người ta xót xa.
Chỉ có điều, Trần Khả Như lại đầy đặn lên, khí sắc tổng thể thậm chí còn rạng rỡ hơn.
“Chị béo lên, nhưng em lại gầy đi.”
Trần Khả Như nhìn lại Vũ Tuyết Trang, đôi mắt hạnh trong veo càng như hút người, dáng người yểu điệu, càng thêm mấy phần nữ tính. Tất nhiên, nếu có thể từ bỏ thói quen nói mấy chuyện tục tĩu, vậy thì vô cùng hoàn mỹ.
Giây tiếp theo, Vũ Tuyết Trang nói vụng trộm: “Chị Khả Như, em gầy cũng không sao, dù sao béo gầy đều là A, chênh lệch cũng không lớn. Mà chị ấy, gần đây giám đốc Việt không nắm hết bằng một tay được đúng không?”
Cô ấy nhướng mày, nhún vai, vẻ mặt xấu xa, lại còn mê gái.
Trần Khả Như ngượng ngùng, có lúc cô cũng bực, cô gái trẻ Vũ Tuyết Trang mỗi khi nói về chủ đề này lại tỏ ra hăng hái và từng trải hơn cả người phụ nữ đã có con. Người không biết còn tưởng cô ấy đã kinh qua vô số đàn ông ấy chứ.
“He he, chị không nói gì chứng tỏ đúng rồi, em thấy chị càng ngày càng đủ điện nước… Nhưng hai đứa nhỏ nhà chị ngủ cùng phòng với anh chị sao?”
“Là sao?” Theo trực giác, chắc lại định nói gì đó không tốt. Trần Khả Như trả lời một cách tự nhiên: “Ngủ với anh chị.”
Vũ Tuyết Trang vỗ bàn một cái, đột nhiên than thở: “Thật sự thông cảm cho giám đốc Việt, nhìn thấy mà không được ăn. Được rồi, dù ăn được cũng không tận hứng. Mấu chốt là anh chị cõng hai đứa bé, có phải có cảm giác vụng trộm không?”
Mặt Trần Khả Như đầy vạch đen, cô vươn tay gõ lên trán Vũ Tuyết Trang: “Ranh con chết tiệt này, không biết tuýp đàn ông nào mới có thể thuần phục cô thành con cừu nhỏ!”
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô phát hiện Vũ Tuyết Trang nói cũng có lý. Sau khi từ thành phố Hồ Chí Minh trở về, cô một lòng một dạ đối phó với bọn trẻ, ban đêm không phải đứa này khóc thì là đứa kia khóc, gánh nặng ngọt ngào khiến người ta vừa vui vừa bất lực.
Gần đây, Nguyễn Phương Thanh dự định mời một bảo mẫu đến chăm bọn trẻ, đang trả giá cao tìm khắp nơi, tính chất công việc tương tự như bảo mẫu.
Vũ Tuyết Trang nói nửa thật: “Em có bạn trai rồi.”
“Ai?”
Trần Khả Như đột nhiên nhạy cảm, vì cô luôn lên định mai mối cho Lê Chí Cường và Vũ Tuyết Trang. Chủ yếu Lê Chí Cường là kiểu ngu trung, ngốc nghếch, lại bị động chết người, đã 27 sắp 30 đến nơi, nếu không giúp đỡ, có lẽ thật sự sẽ độc thân đến già.
Không chỉ Lê Hoàng Việt, mà ngay cả Trần Khả Như cũng coi Lê Chí Cường như người nhà của mình. Vì vậy, thực lòng mong anh ta có thể hạnh phúc.
Hai ngày trước, cô bàn bạc với Lê Hoàng Việt, Lê Hoàng Việt trăm công ngàn việc, khiến Lê Chí Cường bận rộn quanh năm, ngay cả thời gian để yêu đương cũng phải hy sinh vì giám đốc.
Trong lòng giám đốc Việt cảm thấy áy náy, giải thích với cô: Lê Chí Cường là biểu hiện của EQ thấp, rõ ràng người khác có thể có cả sự nghiệp và tình duyên.
Trần Khả Như hỏi lại: Có người là chỉ người nào? Anh hả?
Lê Hoàng Việt việc đáng làm thì phải làm, chỉ có điều cuối cùng anh làm rõ với Lê Chí Cường, chuẩn bị có một kỳ nghỉ kéo dài từ ba, năm ngày để nghỉ ngơi và giải trí. Nào ngờ thằng ranh này sẽ từ chối ngay lập tức, muốn đi theo giám đốc Việt 24 giờ một ngày.
Cái gọi là tham công tiếc việc chính là để nói về anh ta.
“Tuyết Trang, em đang đùa chị à?”
Trần Khả Như hỏi đùa.
“Trần Khả Như, chị biết đấy, em không bao giờ lấy chuyện này đi đùa. Có thì chính là có thôi. Hơn nữa, trước làm quen một chút. Em cũng lớn rồi, tìm người kết hôn sinh con, thành đôi với con trai con gái chị!” Vừa nói, Vũ Tuyết Trang vừa cười khúc khích.
Trần Khả Như không hiểu, rõ ràng trước đây Vũ Tuyết Trang thích Lê Chí Cường, tại sao cô ấy lại đổi đối tượng rồi?
Cô nhìn nghiêm túc nhìn chằm chằm Vũ Tuyết Trang, như thể muốn nhìn thủng mặt cô ấy, một lúc sau, mới nhận ra cô ấy không nói dối.
“Ai thế, chị biết không?” Quan trọng nhất chính là, so với Lê Chí Cường đẹp hơn, xuất sắc hơn sao?
Một người một khi trong lòng đã có đối tượng, yêu cầu đối với nửa kia sẽ trở nên hà khắc nghiệt và hạn hẹp hơn.
Giọng điệu Vũ Tuyết Trang rất vui vẻ và thoải mái: “Chị cũng biết người này. Là bác sĩ La bên khoa ngoại.”
“Tôn Khải La?”
Trần Khả Như có chút ấn tượng, ngoại hình ưa nhìn, trắng trẻo, tỏa nắng, nghề nghiệp rất được, tiền đồ sáng lạn, hẳn là mục tiêu mà mấy cô gái trẻ tranh nhau theo đuổi.
Quan trọng nhất là Tôn Khải La nổi tiếng trong giới bác sĩ trẻ, nhưng biết tự giữ mình, tiếng tăm cũng tốt.
“Vâng, đúng ạ, là anh ấy, em mới đồng ý hẹn hò với anh ấy.”
Trần Khả Như kỳ quái hỏi: “… Em chắc chắn là cậu ta theo đuổi em, không phải em theo đuổi cậu t a?”
Vũ Tuyết Trang nghe vậy thì xù lông lên, giận trách: “Chị Khả Như, chị phải bị phạt! Bác sĩ La theo đuổi em mấy tháng em mới đồng ý.”
“… Được rồi, được rồi.”
“Vốn dĩ, tuy bề ngoài em open nhưng trái tim dè dặt, trong sáng hơn gương. Chị Khả Như, chị ngàn vạn lần không được vấy bẩn em…”
Kỳ thực Vũ Tuyết Trang khá tốt, từ khi còn là thực tập sinh đã có thể chỉ huy, đến bây giờ đã có thể tự mình đảm đương một phía, dần dần trưởng thành.
Không thể không nói, bác sỹ La đúng là có tầm nhìn xa.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Trần Khả Như và bạn trai mới của Vũ Tuyết Trang, Tôn Khải La cùng nhau ăn trưa vui vẻ trong căng tin.
Suốt lúc ăn, Trần Khả Như hoàn toàn cảm nhận được sự khiêm tốn và tỉ mỉ của Tôn Khải La, cậu ta cũng rất ân cần và chu đáo với Vũ Tuyết Trang, quả thực là một người đàn ông tốt.
Tâm trạng hiện tại của cô rất phức tạp, một mặt mừng cho Vũ Tuyết Trang, mặt khác lại tiếc cho Lê Chí Cường. Nhưng người ta đã tìm thấy bạn trai, cô cũng chẳng thể nói gì.
Có lẽ hai người thực sự không có duyên không có phận.
Trần Khả Như hạ quyết tâm, khi quay lại, cô nói với Lê Hoàng Việt không cần lo lắng cho Lê Chí Cường, dù sao người ta cũng chẳng quá để tâm.
Nếu như Lê Chí Cường thực sự có hứng thú, đi tới đi lui mấy năm, kiểu gì mà chẳng bóng gió được, Vũ Tuyết Trang đã đợi lâu như vậy tới giờ cũng hoàn toàn nản lòng.
Trần Khả Như không ngờ chỉ có mấy ngày, Tôn Khải La và Vũ Tuyết Trang ầm ĩ chia tay ngay trong khoa, ồn ào ầm trời!
Cứ như một bản truyện, khó con mẹ nó tin là bác sĩ Trang bắt cá hai tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!