Chương 239: Tổng giám đốc Việt tái hôn không thành?
Mọi thứ đều đầy rẫy những nghi ngờ và bí ẩn, không sớm thì muộn, hành động của cậu ta cũng sẽ dẫn đến những hậu quả trực tiếp hoặc gián tiếp.
Vì không thể chắc chắn nên anh không tiết lộ ngay lập tức, nhưng những ngày tới anh sẽ luôn đề phòng Tống Quốc Minh. Hy vọng, đây chỉ là lo lắng của anh mà thôi.
“Lê Hoàng Việt, anh đang ghen hay muốn chiếm em làm của riêng luôn thế?”
Trần Khả Như có suy nghĩ của riêng mình, bởi vì trước đây cô thấy có lỗi với Tống Quốc Minh, nhưng bây giờ cậu ta đã không sao cả rồi nên trách nhiệm trên vai cô cũng đã giảm bớt đi.
Như đã nói, cho dù như thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ ở bên Lê Hoàng Việt.
Đã một lòng một dạ yêu một người thì không thể nhìn trúng ai khác nữa. Cô chính là mẫu người như vậy.
“Em nói xem?”
Ánh mắt anh nhìn cô sâu hơn, đôi bàn tay to vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm chặt cô vào lòng, hai người như dính chặt vào nhau, không thể tách rời.
Hơi thở dồn dập, cảm giác ma sát mềm mại kích thích não bộ và các giác quan của con người.
Trong mắt cô có một chút ý định rút lui, nhưng Lê Hoàng Việt đã nhanh tay nắm lấy tay cô, di chuyển xuống phía dưới thắt lưng.
Vừa chạm tới chỗ đó, cô lập tức muốn rụt tay về, trong đầu liên tưởng ngay đến ba chữ “nóng phỏng tay”. Nhưng đối phương dường như đã đoán trước được, anh say mê nói thầm: “Nó cần em.”
Ánh mắt anh nồng đậm tình ý, tỏa ra một sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại được.
Cô lại đưa tay ấn vào chỗ đó, giữ nó, nhưng không thể kiềm chế được cảm giác xấu hổ tràn ngập trong lòng.
“Hoàng Việt, em…”
“Vết thương của anh vẫn còn đau, có phải em muốn làm cho anh kiệt sức đúng không?”
Anh nheo mắt buồn cười trêu chọc cô.
Anh càng ngày càng giỏi trêu ghẹo cô, khiến cô ngồi lên lưng hổ rồi, bây giờ muốn xuống cũng không biết xuống thế nào, vô cùng khó xử.
Anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, mãnh thú đã thoát khỏi lồng, ngẩng cao đầu như đang chờ cô.
Da đầu Trần Khả Như giật giật, cô nhíu mày xấu hổ, một tay… không đủ.
Lê Hoàng Việt ngầm gợi ý cho cô, vậy nên giờ đây cả hai bàn tay cô đều như đụng phải nước nóng, cả người cô như đang bị thiêu đốt.
Sau đó, cô phát hiện ra rằng anh đang rất hưởng thụ phương pháp này. Cô càng cố gắng anh lại càng thoải mái, hai tay cô sắp mỏi như đến tê liệt rồi.
Lê Hoàng Việt thoải mái thở dài một hơi, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, hôn cô nồng nhiệt, từng chút một nuốt lấy sự mệt mỏi của cô.
Cả hai cùng ngã xuống giường lớn, anh càng điên cuồng cướp bóc hơn.
Đêm nóng dường như mới bắt đầu.
Ánh trăng bên ngoài soi rọi bóng hai người đang quấn quít triền miên.
Trần Khả Như vừa tỉnh dậy, tâm trạng cô rất không tốt, bây giờ lưng cô không những rất đau mà lại còn bị chuột rút. Đầu óc cô đúng là không được bình thường mới đáp ứng làm chuyện kia với Lê Hoàng Việt, tuyệt đối sẽ không có lần sau!
“Chào buổi sáng.”
Lê Hoàng Việt vô cùng sảng khoái, nếu như quên đi vết thương trên mặt, vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy cô nằm trong vòng tay anh, thì đây quả là điều mà anh vẫn hằng mơ ước trong suốt sáu tháng qua.
Trong tấm chăn mỏng, bàn tay to lớn hư hỏng của anh bắt đầu không yên, anh chạm tới chỗ nào, chỗ đó cũng run rẩy.
Đôi môi anh cũng bắt đầu làm loạn, anh hôn vào sau gáy cô, tiếp tục hôn tiếp đôi tai trắng ngần của cô, dường như không biết mệt mỏi.
“Đừng lộn xộn…” Trần Khả Như co rúm người lại lại, cô sợ ngứa, nhất thời không chịu nổi kích thích như vậy. Cô xoay người đối mặt với anh, bốn mắt nhìn nhau.
Hóa ra cảm giác ngủ không mặc gì là như thế này, chỉ cần di chuyển người một chút đã lộ ra một vùng da thịt lớn.
Trần Khả Như không có thói quen như vậy, nhưng đêm qua bị anh dày vò mệt đến mức không còn sức lực để mặc đồ ngủ nữa.
Lê Hoàng Việt càng lưu luyến thân thể của cô hơn trước, ham muốn của anh luôn đến rất nhanh, những người sa vào lưới tình đều sẽ như thế này mà thôi.
“Mấy giờ rồi, không cần đi làm sao?”
Cô muốn ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, nhưng bị anh lại đè lại: “Anh đã làm việc điên cuồng suốt nửa năm trời, hiện tại anh sẽ nghỉ phép, để chăm sóc em.”
Trong lòng Trần Khả Như cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cô quyết định không thể để cho Lê Hoàng Việt quá đắc ý: “Anh muốn nghỉ phép cũng không có vấn đề gì. Nhưng em đến giờ đi làm rồi, không cần anh chăm sóc.”
Nói xong, Trần Khả Như nhanh chóng đứng dậy, không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Nếu em thích, anh có thể mở một bệnh viện ở thành phố Đà Nẵng cho em làm.”
Chuyện lần đó Trần Khả Như oan uổng nhận nhầm phong bì, Lê Hoàng Việt vẫn nhớ rõ. Chỉ là hai người đều ngầm không nhắc đến. Trần Khả Như hiểu tất cả những gì anh đã âm thầm làm cho cô, Lê Hoàng Việt cũng biết sự oan ức của cô, nhưng anh không nói ra để giữ lại mặt mũi cho cô.
Trần Khả Như nhanh chóng mặc quần áo vào, nói: “Không sao, phòng khám nhỏ như vậy cũng rất tốt rồi.”
Lê Hoàng Việt có thể mang lại cho cô mọi thứ, nhưng không thể ngăn cản cô tích cực theo đuổi sự nghiệp của chính mình.
Lại nói, phần lớn tiền mở phòng khám đều do Lê Hoàng Việt gián tiếp cho cô.
“Mấy giờ tan làm? Buổi tối anh đến đón em.”
“Không cần đâu, anh ở nhà dưỡng thương cho tốt, đêm nay em trở về…”
Cô đã không quay lại phòng khám hai đêm liên tiếp, mặc dù Minh Lâm và Trần Văn Bảo tuy không nói gì, nhưng dù sao mọi chuyện cũng không ổn. Cô mới rời khỏi làng Văn Quán chưa được bao lâu, nếu bây giờ nói thay đổi thì quá nhanh rồi. Cô đã đồng ý chăm sóc Minh Lâm, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, với thiên chức làm mẹ, cô thấy bản thân đã thất bại quá nhiều.
“Trần Khả Như, nhà của em ở chỗ này, em có hiểu không?”
Tuy Trần Khả Như chỉ vô tình nói nhưng Lê Hoàng Việt lại rất để tâm, việc này khiến anh thấy khó chịu. Đáng lẽ anh và cô phải ở bên nhau, trải qua bao nhiêu sóng gió khiến hai người phải xa nhau, nhưng giờ đã khác rồi.
Anh đứng dậy, tiến lại gần ôm lấy cô: “Trở về làm vợ của Lê Hoàng Việt một lần nữa, được không em?”
Cảm giác ấm áp vây quanh cô, nhưng cô vẫn yên lặng.
Ngày hôm qua khi ở trong phòng khử trùng, nếu không bị gián đoạn có lẽ cô cũng đã đồng ý rồi. Chỉ là cảm giác lúc này có chút khó hiểu, không thể giải thích được là lý do gì, đầu óc cô trở nên rối bời, dường như không thể đưa ra quyết định gì nữa.
Trần Khả Như nhẹ nhàng buông anh ra: “Chúng ta không phải đã ở cùng nhau rồi sao?”
Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm: “Em biết là ý anh không phải như thế mà.”
“Em không biết anh có ý gì, chúng ta như hiện tại không phải rất tốt sao? Ôi, muộn mất rồi, em đi đây.”
Cô hoảng sợ bỏ chạy với lương tâm cắn rứt.
Cô không phải làm bộ làm tịch, chỉ là cứ có một cảm giác gì đó hơi xa lạ.
Trong nửa năm, một số thứ quả thực đã thay đổi, cô cũng thế, cũng không còn hoàn toàn giống như trước nữa.
Lê Hoàng Việt không phải là người dễ bị lừa, anh cho rằng sau những đau khổ cùng với triền miên ngày hôm qua, việc tái hôn chỉ là hình thức, mọi chuyện sẽ đến rất tự nhiên.
Kết quả lúc này ngoài sự dự đoán của anh.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô từ xa, hỏi: “Em sợ phải không?”
Trần Khả Như cảm nhận được sự mất mát của Lê Hoàng Việt, có lẽ lúc này anh còn buồn hơn chính cô. Nghĩ đến đây, cô quay đầu cười nhẹ: “Lê Hoàng Việt, kết cục của tình yêu không phải là kết hôn, mà là ở bên nhau. Hiện tại em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Cô lặng lẽ chạy đi, trong lòng chợt nhẹ nhõm.
Cô yêu Lê Hoàng Việt, không còn nghi ngờ gì nữa.
Hôn nhân vốn chỉ là hình thức, có những người kết hôn nhưng tình cảm đã tan vỡ từ lâu, có những người yêu nhau không bị ràng buộc bởi hôn nhân cũng có thể ở bên nhau đến già.
Đời có quá nhiều thứ ngoài ý muốn, cô chỉ muốn nắm lấy hạnh phúc bình dị trước mắt mà sống từng ngày.
Trong lồng ngực Lê Hoàng Việt tràn đầy khó chịu, đôi lông mày rậm nhíu chặt, anh không khỏi lo lắng.
Trần Khả Như!
Con ngựa được tháo dây cương cho tự do thì sẽ không muốn bị ràng buộc nữa! Nửa năm này, cô đã thay đổi rồi.
Tuy nhiên, dù ngựa có ở ngoài bao lâu thì cuối cùng cũng phải về nhà.
Xung quanh có bao nhiêu con sói đói đang dòm ngó, đang nhìn chằm chằm cô, nếu để cho cô tự do không có danh phận gì, không có một tầng pháp luật ràng buộc, e rằng không ổn!
Tổng giám đốc Việt chống cằm, nheo mắt, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc để xử lý vấn đề này.
Sáng sớm hôm đó, văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Á Châu đã vang lên tiếng khiển trách nặng nề.
Lê Chí Cường vừa bước tới cửa, nữ thư ký đã bắt gặp anh hỏi: “Trợ lý Cường, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay Tổng giám đốc Việt lại gặp chuyện gì không vui à. Mấy người nhân viên sáng sớm đã bị mắng thảm hại!”
“Hả? Không thể nào!”
Lê Chí Cường ngẩn ra, ngày hôm qua rõ ràng rất tốt cơ mà! Sao dạo này tâm trạng của Tổng giám đốc Việt cứ tàu lượn vậy cơ chứ, lên xuống thất thường không thể hiểu nổi, đây có phải là triệu chứng mà những người đàn ông si tình sẽ mắc phải không?
Nữ thư ký nhờ Lê Chí Cường chuyển tài liệu vào thay cho cô ấy. Mọi người trong Tập đoàn đều vô cùng buồn bực. Theo lý mà nói, ngày hôm qua, Tổng giám đốc Việt không chỉ là người hùng, tìm được đường sống trong chỗ chết, mà cuối cùng còn nồng nhiệt hôn vợ mình như vậy. Xem qua chương trình trực tiếp mà cũng thấy xúc động đến rơi nước mắt.
Tổng giám đốc Việt đột nhiên lật lại được cuộc đời, cả sự nghiệp và tình yêu đều đã đạt được, thật không biết anh còn bất mãn điều gì!
Lê Chí Cường bất chấp nguy hiểm bước vào, thường thì các đồng nghiệp ở văn phòng trên tầng cao nhất này mỗi khi gặp phải mấy tình huống như thế đều không hẹn mà cùng đẩy anh ta đi làm người chết thay. Chao ôi, cũng quen rồi.
Quả nhiên, văn kiện vừa đặt lên bàn, Lê Hoàng Việt liếc qua vài lần, lông mày liền nhíu chặt, hung hăng quăng tập tài liệu lật úp xuống đất: “Kế hoạch quái gì thế này, không có gì mới mẻ hơn à, một đống cũ rích, làm lại!”
Lê Chí Cường nhặt đống giấy tờ trên mặt đất lên, anh ta luôn cảm thấy rằng cảm xúc của Tổng giám đốc Việt luôn liên quan trực tiếp đến chuyện với vợ mình. Vì vậy, anh ta rót một tách cà phê cho Lê Hoàng Việt, dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Việt, có phải chuyện của anh và bà chủ tiến triển không thuận lợi không? Tôi có thể giúp gì được không?”
“Nhiều chuyện!”
Lê Hoàng Việt không chút thương tiếc quát lại, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, giọng điệu đột nhiên trầm xuống: “Anh cho rằng có thể giúp sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!