Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 Chồng Tôi Thật Quyến Rũ - Trần Khả Như

Chương 206: Để em chết đi Một người mặc vest, một người mặc váy cưới trắng tinh.

Trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.

Đó là Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên.

Lúc cô đang bị kiểm điểm, thì bọn họ lại đang tổ chức đám cưới lọng trọng, xa hoa, thông báo cho cả thế giới này biết.

Nhớ lại ngày hôm đó khi cô gả cho Lê Hoàng Việt, lễ cưới vắng vẻ lạnh lẽo thê thảm gần như không ai biết tới cả.

Kết hôn được hai năm, nhưng chưa bao giờ cô được lộ mặt ra trước công chúng.

Bên nào nặng, bên nào nhẹ, nhìn qua đã rất rõ ràng.

Thật đúng là đáng thương thay cho cô mà.

Cô đã không còn hơi sức đâu để phỏng đoán xem đây là thủ đoạn của người nào, là âm mưu của ai…

Những điều ấy có còn quan trọng nữa không?

Cho dù có tìm ra được sự thật, vậy thì sao chứ? Cô và Lê Hoàng Việt đã không còn cách nào có thể nối lại mối duyên trước đây nữa rồi, cô và Vũ Tuyết Trang… Cũng sẽ không làm bạn với nhau được nữa.

Tiếng mưa tuyết rơi xào xạc giữa bầu trời, dưới ánh đèn neon sáng chói, chung quanh có tiếng người vui vẻ hô to “Tuyết rơi rồi”

“Tuyết rơi rồi”.

Bọn họ vui vẻ chạy nhảy giữa trời mưa tuyết bao la.

Trần Khả Như cũng đứng xen lẫn trong những người này, bị bao phủ trong tuyết, không có gì đặc biệt cả.

Thậm chí, các cô ấy còn cho rằng cô đang rất vui, đang giở tính trẻ con ra để vui đùa nữa.

Lúc Vũ Tuyết Trang chạy ra, cô ấy lảo đảo tìm khắp một vòng xung quanh, đến lúc hơi thở của cô ấy cũng hóa thành bông tuyết.

Không biết là nước mắt rơi hay là do tuyết, mà gương mặt cô ấy đau nhức, tê rát, cuối cùng dưới ánh trăng mờ, cô ấy cũng trông thấy Trần Khả Như đang đứng giữa trời tuyết rơi lả tả.

Trần Khả Như lạnh ngắt giống như một người tuyết, cô đứng yên không nhúc nhích, để mặc cho tuyết phủ lấy người mình từng lớp từng lớp một, lên trên mái tóc đen, trên vai, lên trên khuôn mặt, nhất là trên lông mi cong vút kia cũng lóng lánh bông tuyết.

Cô chớp mắt một cái, nhưng bông tuyết trên đó không rơi xuống bởi vì nó đã đóng thành băng rồi.

Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới rất lớn của Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên trên báo, thế mà còn đăng cả lên báo khoe khoang hạnh phúc của bọn họ.

Vũ Tuyết Trang khóc mãi không ngừng, bước chân cô ấy nặng nề giống như có nghìn cân níu lại, nhưng cô ấy vẫn bước từng bước đi đến trước cơ thể cô quạnh lẻ loi của cô, trong cổ họng cô ấy nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng khóc thút thít, cô ấy không biết nên nói gì, nên giải thích những chuyện này thế nào.

Bởi vì tất cả những lời ấy bây giờ đều là vô nghĩa, đều không có sức thuyết phục.

Hai má Trần Khả Như bị đông cứng lại đỏ bừng lên, cả khuôn mặt thì xám như tro.

Trái tim Vũ Tuyết Trang vô cùng đau đớn, cô ấy run rẩy tháo chiếc khăn quàng của mình ra quàng lên trên cổ cô, nhưng lại cảm thấy chưa bao giờ đau khổ, tốn sức như vậy.

Còn cô thì vẫn đứng yên như cũ không để ý gì đến bản thân mình.

Khi đôi tay yếu ớt của cô ấy quàng xong chiếc khăn lên cổ cô, cô ấy mới mở miệng, trong giọng nói khàn khàn còn xen lẫn nước mắt, cô ấy không thể khống chế được cảm xúc của mình: “Chị Khả Như… Em xin lỗi…”

“Xin lỗi, không phải em cố ý…”

“…”

Cô ấy khóc thút tha thút thít, nhưng đối phương vẫn không liếc qua cô ấy một cái, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp một cái nào.

“Chị Khả Như, chị đánh em đi, mắng em đi, em van chị… huhu.., Chị đừng không để ý đến em…”

Vũ Tuyết Trang gào khóc mãi không ngừng, cô ấy cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trần Khả Như tự đánh lên mặt, đánh lên người mình.

Nhưng bàn tay Trần Khả Như vẫn cứng đơ như khúc gỗ, không hề có chút cảm xúc nào.

Ánh mắt cô trống rỗng, không có tiêu cự.

Cho dù cô ấy có lay thế nào, có đánh đến mức bản thân mệt mỏi đau đớn, hay là có nói gì cũng không thể nào kích thích được cô.

Vũ Tuyết Trang cất giọng khàn khàn nói: “Chị Khả Như, xin lỗi, em xin lỗi, em biết bây giờ là lúc chị đang yếu đuối nhất, em không nên làm như vậy với chị, tên đàn ông cặn bã họ Lê kia bỏ rơi chị, ngay cả em là người bạn tốt nhất cũng phản bội chị…

Xin lỗi, xin lỗi chị, em không có cách nào khác…”

Cô ấy hít sâu một hơn, nước mắt trên mặt càng rơi xuống như mưa, giọng nói khô cằn giống như một khối gỗ mục nứt nẻ: “Em không còn cách nào cả… Bọn họ dùng tính mạng của bố mẹ để uy hiếp em… Nếu như em không nghe theo, thì bọn họ sẽ chặt từng ngón tay của bố mẹ em ra… Xin lỗi. rõ ràng là em rất căm thù Lê Hoàng Việt vì anh ta luôn tìm mọi lý do để phản bội cuộc hôn nhân của hai người, phản bội tình yêu của chị, nhưng em không ngờ mình cũng dùng cách ấy để đối xử với chị…”

“Chị Khả Như, chị không cần tha thứ cho em, em là kẻ có tội… Em chỉ cầu xin chị theo em về nhà thôi, trời đổ tuyết lớn như vậy, chị sẽ bị bệnh mất, cho dù có thế nào thì chị cũng đừng tự ngược đãi bản thân, có được không?”

Đột nhiên hai đầu gối Vũ Tuyết Trang khụy xuống, cô ấy quỳ xuống dưới mặt đất lạnh như băng, xung quanh hai người là cả vùng đất bị bao trùm bởi tuyết trắng.

Cô ấy không ngừng cầu xin, không ngừng xin lỗi.

Giọng nói khàn khàn khô khốc càng nói càng không nghe ra được cô ấy đang nói gì nữa.

Hai người một đứng một quỳ, rất lâu, rất rất lâu, lâu đến mức người xung quanh dần dần tản đi, lâu đến mức ánh đèn dần tối lại, lâu đến mức Vũ Tuyết Trang chỉ còn có thể phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào, trên người của cả hai đều bị bao phủ đầy tuyết, giống như người tuyết được ai đó đắp nên vậy.

“Xin lỗi…”

“Vũ Tuyết Trang, đủ rồi.”

Đôi môi hồng đậm của cô nhẹ nhàng nhúc nhích, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, lông mày và lông mi cũng khẽ lay động làm từng mảng tuyết lớn rơi xuống lả tả.

“Chị Khả Như…”

Vũ Tuyết Trang cố gắng mở đôi mắt đau đớn của mình ra, hai mắt rưng rưng nhìn cô, rồi nói khàn khàn: “Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện rồi.”

Làm sao Trần Khả Như có thể không nghe thấy được chứ, Vũ Tuyết Trang van xin cô một cách hèn mòn như vậy, làm sao cô có thể thờ ơ được?

Chỉ là, sau khi xảy ra chuyện đó, thì giữa cô và Vũ Tuyết Trang đã không thể quay về như trước kia được nữa rồi.

Vũ Tuyết Trang không làm sai, là do những người kia quá hèn hạ vô sỉ, hai cô đều không sai, chỉ là do vận mệnh đã sắp đặt như vậy, số phận trêu đùa hai người.

“Bố mẹ em đã an toàn chưa?”

Ánh mắt cô vất vả lắm mới chuyển sang người Vũ Tuyết Trang được, trong đôi mắt không hề có chút gợn sóng nào. Cô đã hiểu rồi, nhưng vẫn không có cách nào tha thứ được.

“Không sao, bọn họ không sao rồi, chị Khả Như, chị có thể tha thứ cho em không?”

Vũ Tuyết Trang quệt ngang dọc lau nước mắt, trong hốc mắt vẫn còn đầy nước, hai tay cô ấy nắm chặt lấy vạt áo cô.

Trần Khả Như há miệng, nhưng không nói gì cả.

Ngay sau đó, cô tháo khăn quàng cổ mà Vũ Tuyết Trang quàng lên cho mình ra, rồi chậm rãi vòng nó qua cái cổ trống trơn của cô ấy, mãi cho đến khi hoàn toàn che kín, hai tay cô mới rủ xuống.

Trong lòng Vũ Tuyết Trang dâng lên chút tủi thân, vừa buồn bã lại vừa đau khổ. Giữa tình bạn và tình thân, cô ấy đã chọn tình thân.

Bố mẹ cô ấy có thể sẽ mất đi mạng sống của mình trong nháy mắt, còn chị Khả Như cùng lắm thì chỉ mất đi công việc này thôi.

Mặc dù cô ấy đã có lựa chọn rồi, nhưng vẫn bị đau khổ dày vò như trước.

Khi đưa ra lựa chọn đó, cô ấy đã vô cùng thống khổ.

Tất cả mọi người đều chỉ trích Trần Khả Như, đồng cảm với cô ấy mà không biết người khởi xướng chính là cô ấy.

“Em sai rồi, chị Khả Như, em là kẻ có tội, nhưng mà bọn họ là bố mẹ ruột của em… Chị không tha thứ cho em cũng phải thôi, loại người vong ân phụ nghĩa giống như em, đúng là đáng chết!”

Nói xong, cô ấy kích động đứng bật dậy, trong mắt mang theo sự điên cuồng.

“Em đáng chết! Để em chết đi!”

Bóng cô ấy loạng choạng trước mặt Trần Khả Như rồi lao thẳng ra giữa đường cái.

Cô đưa tay ra kéo cô ấy lại, nhưng mà đã chậm một bước.

Trên đường cái, xe chạy hai bên làn đường trái phải thi nhau bấm còi.

“Vũ Tuyết Trang, đừng…”

Trần Khả Như kêu rất thê lương, hai gò má giống như đang rỉ máu, ánh mắt cũng đau đớn tuyệt vọng.

Không.

Cô tha thứ cho cô ấy.

Đừng mà!

Vũ Tuyết Trang đang đứng giữa vô số ánh đèn xe, bảy tám chiếc ô tô đang bấm còi điên cuồng, rồi đạp phanh cấp tốc, chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thì cô ấy sẽ thịt nát xương tan.

“Muốn chết à!”

“Con đàn bà thối này, đúng là đen đủi!”

“…”

Mấy gã tài xế không ngừng chửi rủa.

Trần Khả Như gấp đến mức trái tim đều sắp ngừng đập.

Cô cố lê đôi chân nặng nề của mình, cố hết sức chạy tới.

Lúc này Vũ Tuyết Trang giống như một con rối gỗ, cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt rơi đầy mặt, đứng giữa những tiếng mắng chửi của người khác nhưng dường như cô ấy không hề nghe thấy.

Cô ấy đau khổ không muốn sống nữa.

Vào giây phút ấy, Vũ Tuyết Trang thà rằng mình chết đi còn hơn.

Trong cuộc họp hàng năm, lúc ấy cô ấy cũng bị giày vò sống không bằng chết như vậy.

Cô ấy vứt bỏ tình bạn bao năm giữa hai người, vứt bỏ tín ngưỡng của mình, bây giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ!

“Vũ Tuyết Trang, em không muốn sống nữa à?”

Trần Khả Như dùng hết sức lực của bản thân mới kéo được cô ấy ra ngoài, hai người đứng bên lề đường đều nghiêng nghiêng ngả ngả, đột nhiên cả hai đồng loạt ngã vào trong đống tuyết, cuối cùng cũng không dậy nổi nữa.

“Chị Khả Như, em không có cách nào tự tha thứ cho bản thân mình được, đối với những chuyện em đã làm với chị, cho dù em có chết cũng không có cách nào bù đắp…”

Vũ Tuyết Trang nằm dưới đất, khuôn mặt cô ấy nghiêng sang phía cô dán chặt vào đống tuyết, cuối cùng nước mắt của cô ấy cũng không còn rơi được nữa, cả người giống như chết lặng.

“Chị tha thứ cho em, cũng tôn trọng lựa chọn của em, nếu như đổi lại là chị, thì chị cũng sẽ lựa chọn như vậy.” Trần Khả Như bình thản nói ra mấy câu ấy, đôi mắt không hề có chút gợn sóng nào.

Hai người một ngồi một nằm giống như hai kẻ điên vậy.

“Chị Khả Như, chị vẫn đang giận em, em biết, chị giận nên mới nói như vậy, sau này, em thật sự sẽ mất đi một người chị sao?”

“Không phải em mất đi một người chị, mà là chị đã mất đi một người em.”

Trần Khả Như cố gắng bò dậy, cô đã không còn sức đâu mà kéo Vũ Tuyết Trang nữa.

Trái tim cô rất mệt mỏi.

Cho dù là Trần Phương Liên, hay là Lương Như, hoặc là Lương Huy, các người thắng rồi.

Trần Khả Như, cô đã bị đánh bại hoàn toàn.

Cô đã không còn tình yêu, cũng không còn tình bạn, sau này cô cũng sẽ không yêu ai nữa.

Tín ngưỡng của cô, sự nhiệt tình của cô đối với sự nghiệp đã hoàn toàn mất hết.

Cuộc đời cô đã hoàn toàn bị phá hủy, bị chôn vùi.

Cô nhấc chân lên, dứt khoát xoay người rời khỏi chỗ này, trên mặt tuyết hơi mỏng để lại từng dấu chân nặng nề.

Vũ Tuyết Trang ngẩng đầu lên, khóe mũi cay cay, rồi lại có một dòng nước ấm lăn xuống tràn ra từ trong mắt cô ấy.

“Chị Khả Như, sau này em còn có thể gặp lại chị không?”

Chị ấy biết mình đang giả vờ giả vịt, giả vờ trong tình bạn, giả vờ quan tâm, vô cùng dối trá.

Nhưng có thể làm gì được bây giờ, cô ấy vẫn mong muốn đối phương có thể thông cảm, tha thứ cho cô ấy khi vừa mới làm tổn thương người ta.

“Vũ Tuyết Trang, em hiểu rõ mà, chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa.”

Cô hơi nghiêng mặt, nhìn từng bông tuyết nhẹ như lông ngỗng đang rơi xuống càng lúc càng dày, phủ lên trên mặt một màu trắng xóa.

Vũ Tuyết Trang giống như bị rút hết tất cả sức lực, cô ấy thống khổ kêu rên.

Một lần, rồi lại một lần nữa.

Vì sao?

Vì sao phải đối xử với chị Khả Như như thế?

Nếu như biết trước kết quả sẽ thế này, thì cô ấy thà rằng mình chưa từng đến gần đối phương, thà rằng chưa từng thân thiết với chị ấy, như vậy thì sẽ không làm chị ấy đau khổ.

“Rầm!” Bỗng nhiên một tiếng động truyền đến.

Vũ Tuyết Trang ngẩng đầu lên nhìn, thì trông thấy bóng dáng như hòa vào trong tuyết kia đã ngã xuống.

Cô ấy hốt hoảng bò dậy, cố cỏ về phía trước, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “Chị Khả Như…”

Mười lăm phút sau.

Trong phòng cấp cứu.

“Anh Huỳnh Đông, chị Khả Như… À không, sau này phải làm phiền anh chăm sóc cho bác sĩ Khả Như rồi.”

“Cô Tuyết Trang, có chuyện gì xảy ra với các cô sao?”

“Tôi đã làm chuyện có lỗi với chị ấy, tôi không xứng để ở lại bên cạnh chị ấy nữa.”

“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc em ấy, cô yên tâm đi.”

“Anh Huỳnh Đông, anh mang chị ấy đi đi, khoảng thời gian này chị ấy cực khổ quá rồi…”

“…”

Trong lúc ngủ nửa mơ nửa tỉnh, Trần Khả Như lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ, cô cực kỳ không thoải mái, chốc lại như bị thiêu nướng trong lò lửa, chốc lại như bị ấn chìm trong băng giá, chìm chìm nổi nổi bấp bênh.

Đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng không có cách nào để thoát khỏi, cũng không ai có thể cứu rỗi cô.

Rốt cuộc, vào khoảnh khắc bình minh ló rạng, Trần Khả Như cũng tỉnh lại.

Không nhìn thấy Vũ Tuyết Trang đâu.

Lúc ấy cô ấy có hỏi cô, hai người còn có thể gặp lại nhau không?

Có lẽ không thể.

Bàn tay đã khôi phục nhiệt độ ban đầu bị người ta nắm chặt lấy, nắm chặt đến mức không thể thoát ra được, bên cạnh giường bệnh, một mái đầu đen nhánh đang duy trì tư thế gục đầu, có vẻ như đã ngồi trong trạng thái này rất lâu rồi.

Cô vừa động đậy một chút thì người kia cũng tỉnh lại.

Khuôn mặt xuất hiện cũng không phải khuôn mặt trong trí nhớ mà cô vẫn luôn mong đợi, mà là một khuôn mặt khác cũng nho nhã lịch thiệp, nở nụ cười chân thành.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cô, Phan Huỳnh Đông đều có thể bày tỏ tình cảm dịu dàng không hề thay đổi của mình.

“Em vẫn ổn chứ?”

Hỏi vừa dứt câu thì chính Phan Huỳnh Đông cũng thấy mình hỏi thừa, ngất xỉu chật vật trong đống tuyết như vậy, sao có thể ổn được chứ?

Từ sau khi Lê Hoàng Việt ly hôn với cô, tất cả mọi thứ đều không ổn nữa, tất cả cũng đều thay đổi rồi.

“Cơ thể sao?”

Trần Khả Như hơi ngước mặt lên, ánh mắt vô định bay ra ngoài cửa sổ, trong ánh bình minh mờ ảo của ngày mới, khung cảnh ngoài kia trắng xóa một mảnh, bầu trời vẫn chưa sáng rõ hoàn toàn. Bối cảnh trong phòng bệnh hoàn toàn không giống khoa phụ sản của Bệnh viện đa khoa An Tâm, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi, buồn bã nói: “Ổn hay không ổn, có liên quan gì đâu?”

Không có người quan tâm, không có người săn sóc.

“Khả Như, có tôi quan tâm đến em, tôi săn sóc cho em. Vì vậy xin em đừng cam chịu, đừng hối hận nữa, có được không?”

Đôi mắt Phan Huỳnh Đông chất chứa đầy cảm xúc lo lắng và đau lòng không sao tả hết được.

“Anh Huỳnh Đông, anh vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi. Chỉ là trái tim này đã có trăm ngàn lỗ thủng, thối nát đến mức nhơ nhớp, mảnh đất bên trong đã chết lặng… Tôi không có cách nào…”

Nước mắt là thứ rất kỳ lạ, rõ ràng không muốn chảy ra, khoảnh khắc nằm trong đống tuyết vào đêm hôm qua cũng vậy, cho dù cô giữ trái tim cứng cáp như sắt, tâm trí bình tĩnh như nước thì vẫn không thể ngăn cản được nó.

“Đừng khóc, bác sĩ nói đôi mắt em bị nhiễm trùng.”

Phan Huỳnh Đông hốt hoảng cầm khăn lau sạch nước mắt cho cô, lúc cúi người xuống còn mang theo chút hương vị ấm áp, dịu dàng mà nói: ”Không cần vội, em cứ từ từ suy nghĩ thêm, mặc kệ là làm bạn bè bình thường hay lui tới mối quan hệ tình cảm nam nữ, em biết là tôi sẽ vẫn luôn chờ em mà.”

Một lần rồi lại một lần.

Trần Khả Như không phải khúc gỗ, đúng thật cô cũng cần một cánh tay kiên cường và cảng tránh gió tránh bão, Phan Huỳnh Đông như sự tồn tại đúng thời điểm, từ đầu đến cuối luôn bảo vệ bên cạnh cô.

Quá buồn cười, cô muốn tìm một người đàn ông hết lòng hết dạ đối xử với mình để chữa vết thương lòng sao?

Trong lúc tuyệt vọng lại lợi dụng Phan Huỳnh Đông sao?

Nhân phẩm bản thân thấp kém đến mức này sao, khiến Trần Khả Như cũng phải xem thường mình.

Trần Khả Như muốn xoay người lại, nhưng bất ngờ cảm giác vị trí bờ mông truyền đến một cơn đau khẽ nhói lên.

Cô chỉ phát sốt thôi mà, hay là do lượng đường trong máu quá thấp nên phải tiêm gì đó?

Trực giác của một bác sĩ phụ khoa mách bảo với cô rằng, lần choáng váng này rất khó hiểu, chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra?

Cô vô thức vươn tay cầm phiếu xét nghiệm và hồ sơ khám bệnh trên đầu giường.

Phan Huỳnh Đông mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, định đưa tay lấy trước nhưng đã chậm một bước, khuôn mặt anh ta nặng nề hẳn đi.

Trần Khả Như chỉ xem một lần mà sắc mặt đã bất ngờ lạnh lẽo hơn hẳn, bỗng nhiên sinh ra một loại biểu cảm không biết là nên khóc hay nên cười, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc.

Phiếu xét nghiệm như tuyết trắng mênh mang, bay lả tả trong không trung.

“Em có thai rồi, khoảng bốn tuần tuổi.”

Phan Huỳnh Đông cho một đáp án chính xác chính thức, đáp án này khiến anh ta vô cùng khó chịu và khó xử, lại chỉ có thể chấp nhận, không có cách nào chống lại nó.

Người phụ nữ mình yêu nhất, lại có đứa con của người khác.

Mọi chuyện trên đời này vẫn luôn không hoàn hảo như vậy.

Đứa trẻ này là của Lê Hoàng Việt, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ.

Chỉ là bọn họ đã ly hôn rồi.

“Bác sĩ nói sức khỏe của em không tốt, tốt nhất là đứa bé này nên được sinh ra…”

Phan Huỳnh Đông nói không nhanh không chậm, tốc độ thong thả vừa hợp lý. Nhưng trong mắt anh ta đã nổi lên mây đen bão tố, sóng to gió lớn không sao che khuất được.

Khuôn mặt cô trắng nõn gầy gõ, cả người từ trên xuống dưới vẫn nhẹ nhàng, khuôn mặt không hề cảm nhận được chút hơi thở sức sống nào, còn đâu là bệnh nhân chứ, rõ ràng là một búp bê đã mất đi tất cả khả năng biểu đạt cảm xúc vui buồn hờn giận của mình, trong tâm trí chỉ còn tiều tụy mệt mỏi.

Sao Trần Khả Như lại không hiểu rõ sức khỏe bản thân chứ, trước đó cô vẫn luôn dùng thuốc Đông y, có một dạo cô đã cho là mình sẽ không mang thai, gần đây gián đoạn do hỗn loạn quá, không ngờ lại mang thai thật.

“Đứa bé này tới không đúng lúc.”

Cô lạnh lùng thở dài một hơi.

Đến sớm một chút, hay thậm chí đừng xuất hiện, vậy thì tốt biết bao.

Cô không thể không thừa nhận rằng, lúc vừa nhận được tin này, cô vừa kích động vừa thấy bất đắc dĩ, nếu Lê Hoàng Việt biết…

Nếu như… Lý trí đang nhắc nhở cô không được nghĩ nữa, nhưng tất cả đã không kịp rồi, không còn cách nào để cứu vãn mọi thứ nữa.

Sau khi tình yêu tan vỡ, không phải tình cảm nào cũng có thể tìm đủ cách cướp lại như Trần Phương Liên được.

Sau này, dù thế nào đi chăng nữa thì cô mới là bên thứ ba.

“Khả Như, em có muốn phá thai không?”

Phan Huỳnh Đông lo lắng hỏi cô, nghe giọng điệu của người kia, nội tâm anh ta đang âm u nặng nề, vậy mà lại lặng lẽ không tiếng động phá tan lồng giam chật hẹp, chỉ hơi không chú ý một chốc đã ùa ra chiếm cứ toàn bộ tâm trí.

Không, không thể được.

Lần này tuyệt đối không thể được.

Phan Huỳnh Đông áp chế rồi lại áp chế mồ hôi đang rịn ra trên trán, anh ta cố lấy lại bình tĩnh rồi kích động nói tiếp: “Khả Như, đừng làm thế, một người phụ nữ có thể không có chồng, nhưng tuyệt đối không thể mất đi máu mủ ruột thịt của mình, mai sau em sẽ hối hận vì điều này.”

Trần Khả Như cố mở hốc mắt đau nhức của mình ra, huyệt Thái Dương căng cứng.

Người đàn ông trước mặt này, vì sao lại xuất hiện ngay lúc cô yếu đuối nhất, cần người an ủi nhất? Là do ông trời gửi anh ta đến để cứu rỗi cô sao?

Bây giờ cô có chút không tỉnh táo, không thể cho ra phán đoán chính xác được.

Nhiều khi, tình yêu và sự cảm động rất dễ lẫn lộn với nhau.

Nhưng mà, một giây sau anh ta đã tới gần.

Không hề do dự nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô.

Khuôn mặt anh ta dịu dàng, cực kỳ rung động nói một câu: “Khả Như, sau này hãy để tôi chăm sóc cho em và con, được không? Chúng ta rời khỏi Thành phố Đà Nẵng, rồi sẽ bắt đầu cuộc sống mới lại từ đầu. Mà Xuân Mai cũng rất mong chờ điều này.”

Trần Khả Như ngạc nhiên nhìn ánh mắt thâm tình chất chứa của anh ta, nhiệt độ ấm áp quá mức trên tay đang nóng bỏng vô cùng, cô không nỡ buông ra, cũng không có sức để buông ra.

Phan Huỳnh Đông nói không sai.

Ngoài anh ta ra, cô không còn chỗ dựa nào khác.

Bỏ đứa bé đi thì cô không đủ ác để hạ quyết tâm.

Sinh nó ra rồi, nỗi tưởng niệm sẽ dày vò cô suốt ngày đêm, cô phải vượt qua chúng bằng cách nào đây…

Nếu cô ở bên Phan Huỳnh Đông, Phan Xuân Mai cũng sẽ chấp nhận được cô và đứa bé, kết quả như vậy là tốt nhất. Cô có thể khẳng định rằng, sau này rốt cuộc mình cũng sẽ không gặp được người đàn ông nào có thể đối xử với cô bằng tình cảm chân thành như anh ta.

Phan Huỳnh Đông vẫn luôn nắm chặt tay cô, cẩn thận cứ như sợ cô sẽ thốt ra nửa chữ từ chối nào đó.

“Khả Như, em đừng từ chối tôi, cho mình một con đường sống có được không, sau này hãy để tôi được chăm sóc em, cho dù cả thế giới có vứt bỏ em thì mãi mãi tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội em.”

Mãi lâu sau.

Lừa hứa của anh ta vẫn quanh quẩn không không gian yên tĩnh của phòng bệnh.

Sau khi thở dài một hơi thật sau, Trần Khả Như khẽ mấp máy bờ môi: “Anh Huỳnh Đông, điều này thực sự rất không công bằng với anh, anh có thể cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ không, sáng ngày mai tôi sẽ trả lời anh, có thể chứ?”

“Được, được chứ.”

Phan Huỳnh Đông luôn miệng đồng ý, hớn hở ra mặt.

Anh ta phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể kiềm chế sự kích động này. Không từ chối ngay, chứng tỏ anh ta còn có cơ hội rất lớn.

Trước mặt Trần Khả Như, anh ta đã được công nhận là người tốt rất nhiều lần rồi.

Phan Huỳnh Đông kiên nhẫn từng li từng tí rửa mặt, rửa tay rồi lại đút cô ăn cơm, cẩn thận vô cùng.

Ở đây là một bệnh viện tư nhân, khả năng giữ bí mật rất tốt. Trần Khả Như biết, chắc chắn chuyện cô bị Bệnh viện đa khoa An Tâm đuổi việc đã bị người có ác ý tung ra một cách trắng trợn, khiến dư luận cũng xôn xao.

Lời đồn chỉ dừng lại với ai thông minh, cuối cùng, nó sẽ kết thúc sạch sẽ chỉ khi cô rời khỏi nơi này.

Phan Huỳnh Đông biết nhưng không hề nhắc nhở tới chuyện này.

Cả ngày hôm đó, lúc thì cô tỉnh táo, lúc thì cô ngủ mê, không biết tỉnh dậy là sáng sớm hay là chiếu tối.

Tối đó, Phan Xuân Mai đến thăm cô.

Phan Huỳnh Đông để một y tá nhỏ hiền lành ở lại túc trực xuyên đêm, ngủ ở ghế sô pha bên cạnh. Cô có bất cứ yêu cầu gì thì chỉ cần rung chuông là được rồi.

Trên thực tế, bản thân Trần Khả Như là một người có tính tình rất ít khi làm phiền đến người khác. Mà hơn nữa, chỉ là chỉ số progesterone trong thời kỳ mang thai của cô hơi thấp, cần phải tiêm thuốc, lại thêm phát sốt nên cơ thể mất sức, cũng không đến tình trạng nghiêm trọng đến mức không thể đặt chân xuống giường.

Nơi này là Bệnh viện Đức Giang, bệnh viện được Phan Huỳnh Đông quản lý.

Trong phòng bệnh chỉ bật đèn bàn sáng mờ mờ, tĩnh mịch vô cùng.

Không khí yên tĩnh thế này rất thích hợp để người ta suy nghĩ linh tinh.

Kiểu gì cô cũng vô thức nghĩ đến câu hỏi, lúc này Lê Hoàng Việt đang làm gì, có phải anh đang ôm vợ mới cưới và con trai, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc hay không.

Anh hạnh phúc tràn đầy viên mãn, còn cô thì rách nát như sợi vải thô, chật vật không chịu nổi.

Tuyết vẫn rơi chưa ngừng.

Nửa đêm mười hai giờ.

Trong lối đi nhỏ của bệnh viện Đức Giang, từng tiếng giày da giẫm lên gạch men sứ lát trên hành lang phát ra tiếng cộp cộp cộp, rất rõ ràng lọt vào tai người khác.

Bác sĩ y tá trực đêm trong bệnh viện đã buồn ngủ lắm rồi, thường sẽ không quá chú ý đến mọi chuyện, bởi vì ngày nào cũng có rất nhiều người nhà bệnh nhân đi tới đi lui trong này.

Người đàn ông với thân hình cao dong dỏng, mặc một chiếc áo khoác màu đen.

Nhanh chóng chui vào phòng bệnh của Trần Khả Như.

Hình như tiếng động anh gây ra khá lớn, đi vào chưa được vài bước đã bị nữ y tá phát hiện ra.

“Anh…”

Chỉ thấy người đàn ông đứng trước mặt đang quàng khăn cổ kín mít, nửa khuôn mặt chôn sâu trong lớp khăn mềm mại, lờ mờ có thể nhìn thấy một vài bộ phận cực kỳ đẹp trai trên mặt anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!