Ngăn cách bởi một cánh cửa.
Lê Mỹ Hoa hét lên, “Đàm Thu Trang, cô lại bỏ đi như thế này à?”
Đàm Thu Trang đáp lại cô ta bằng một nụ cười quyến rũ: “Cô Lê, tôi đã nói là chỉ giúp cô coi như là xong rồi. Đừng nghĩ tôi có mưu đồ không tốt nào nữa, bởi vì cho dù Lê Hoàng Việt có ly hôn với Trần Khả Như, dù luân thế nào cũng không bào giớ luân đến phiên tôi.” Đến với tôi.”
Cô ta vỗ vai Lê Mỹ Hoa, nặng nề nói: “Chuyện tiếp theo là tùy ý cô! Cô là em gái ruột của Lê Hoàng Việt. Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng sẽ không làm gì cô. Hơn nữa, điều mà mọi người quan tâm đến là kết quả, không ai quan tâm đến quá trình đâu ”.
Lê Mỹ Hoa trầm ngâm lẩm bẩm: “Kết quả? Quá trình?”
Đàm Thu Trang cong môi: “Cô Lê, chúng ta sẽ gặp lại.”
Cô ta đeo kính râm vào, để lại một bóng dáng yêu kiều, cuối cùng chìm vào cuối hành lang.
Lê Mỹ Hoa đứng hình tại chỗ. Không thể nói là một chút cũng không kiêng nể Lê Hoàng Việt, đó là điều không thể sảy ra, nhưng Đàm Thu Trang nói cũng không sai. Dù thế nào đi nữa, anh cũng là anh trai ruột của cô nhiều nhất cũng chỉ là trách mắng cô ta thôi, nhưng Trần Khả Như thì khác. Cô ta sẽ bị anh trai của mình bỏ rơi, mãi mãi cũng sẽ không có ngày quay lại được.
Anh trai thích cô ta cũng chẳng ích gì, nhà họ Lê và mọi người không thể dung thứ cho một người phụ nữ mất trinh, không cần biết cô ta bị mắc bẫy hay thế nào, mọi người chỉ cần kết quả.
Trần Khả Như, đừng trách tôi.
Tôi chỉ dùng cách gậy ông đập lưng ông, Tống Quốc Minh đã hủy hoại cuộc đời tôi, tôi sẽ hủy hoại ngươi mà hắn ta yêu thương, không ai lại thích một nữ nhân dơ bẩn hạ tiện!
Lê Mỹ Hoa khóe môi gợi lên một nụ cười cung lạnh lùng, cô ta tuỳ ý bấm một cuộc điện thoại: “Này, xin hỏi là phóng viên của Đà Nẵng Daily đúng không? Tôi muốn đưa tin.”
Tiếp theo là người anh trai thân thiết của cô, Lê Hoàng Việt.
…
“Đừng đến đây.”
Trần Khả Như run rẩy hét lên, trên trán toát ra một tầng mồ hôi dày.
Dù cho là vậy, nhưng vẫn không ngăn cản được hành động của Đỗ Quốc Vinh.
Anh ta nheo mắt rồi lại loạng choạng nhắm lại, hai má ửng hồng một cách bất thường, vết bớt đen trên khóe mắt càng gây thêm sự kinh hãi.
“Đỗ Quốc Vinh, tỉnh lại đi! Chúng ta đang bị mắc bẫy, xin hãy buông tha cho tôi!” Trần Khả Như cố gắng tỉnh táo lại, rốt cuộc thật sự đã xảy ra chuyện, không chỉ cô bị hủy hoại thân bại danh liệt mà Đỗ Quốc Vinh sẽ không có kết cục tốt.
Theo tính cách của Lê Hoàng Việt, cho dù giết chết Vương Hạo cũng phải là nói quá lên.
Tiêu điểm trong mắt Đỗ Quốc Vinh đều tập trung lại, hắn khàn giọng nói: “Cô là… chị dâu của Lê Mỹ Hoa?”
“Đúng, đúng rồi, Lê Mỹ Hoa cùng Đàm Thu Trang cùng nhau hợp tác tính kế chúng ta, bọn họ đã cho cậu ăn cái gì? Hiện tại bọn họ đã ra ngoài, có lẽ còn có một đám phóng viên ở bên ngoài!”
Trần Khả Như dường như nhìn thấy hy vọng, miễn là bên kia vẫn có thể thương lượng được là tốt rồi.
Đột nhiên, Đỗ Quốc Vinh co giật, thân thể co rút.
Chỉ thấy nước da của anh ta càng đỏ bừng hơn, đôi mắt trở nên đục ngầu và không còn rõ ràng, anh ta bước đến trước mặt Trần Khả Như, loạng choạng cúi xuống, và một luồng hơi nóng phun ra trên mặt Trần Khả Như, da thịt cô lập tức cứng lại. Lỗ chân lông co lại dữ dội.
“Đỗ Quốc Vinh, tỉnh lại!” Cô hét lên, mồ hôi từ trên trán run rẩy lăn dài.
Đỗ Quốc Vinh dường như không nghe thấy, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia khát vọng xấu xa, sau đó, vươn lòng bàn tay to, thô ráp sờ soạng qua lại trên gò má mẫn cảm mềm mại của cô.
“Không được!”
Trần Khả Như vùng vẫy dữ dội, nhưng đôi tay bị trói của cô không thể di chuyển được bởi sợi dây đang buộc chặt, cô không thể không thoát ra.
Một làn sóng sợ hãi dâng lên từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
“Đỗ Quốc Vinh, không được,cậu tỉnh lại đi!”
Trần Khả Như hét đến khản cổ, nhưng vô dụng. Tay Đỗ Quốc Vinh từ má cô lướt xuống dưới, theo độ cong của cổ cô, nó đang ở trên đường viền của cổ áo.
Cô nhìn Đỗ Quốc Vinh cởi chiếc cúc áo đầu tiên của mình, lúc này vừa nhục nhã vừa sợ hãi, nếu như trong lòng dù có thể bình tĩnh mà mạnh mẽ, vậy thì cũng chẳng làm gì được?
Nếu có chuyện gì xảy ra tiếp theo đây, cô và Lê Hoàng Việt thực sự sẽ kết thúc.
Mặc dù trong suy nghĩ của cô không có tư tưởng lạc hậu của phong kiến, nhưng ít nhất hiện tại cô chỉ muốn dâng hiến cho Lê Hoàng Việt từ đầu đến cuối.
Vì sự bồng bột của cô mà gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Không ngờ cô và Lê Hoàng Việt đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, cùng nhau xóa bỏ rào cản giữa hai người, thẳng thắn đối mặt với nhau, cuối cùng lại không thể ở bên nhau.
Xin lỗi, Lê Hoàng Việt.
Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt, hòa với mồ hôi trên trán.
…
Hai mươi phút trước, Lê Hoàng Việt nhận được một cuộc gọi từ Lê Mỹ Hoa, cô ta đang khóc trên điện thoại và nói rằng cô ta đã tìm một thám tử tư để điều tra, Đỗ Quốc Vinh bên ngoài có một người phụ nữ khác, hôn sự này cô không thể kết được.
Bây giờ cô ta đang ở cửa khách sạn, sẵn sàng để bắt quả tang tận giường.
Đỗ Quốc Vinh có người phụ nữ khác?
Lê Hoàng Việt không tỏ rõ ý kiến, nhướng hai bên lông mày rậm rạp, tỏ ý muốn cô ta phải thật bình tĩnh, đừng hấp tấp, khi đã trấn an được Lê Mỹ Hoa, Lê Hoàng Việt bỏ công việc xuống, mặc áo khoác, chuẩn bị lái xe đến khách sạn Carrey.
“Tổng giám đốc Lê, chi bằng để tôi đến xử lý đi.”
Lê Chí Cường liếc mắt nhìn gương mặt Lê Hoàng Việt đang tối sầm lại, nhịn không được chủ động xin được đi giết giặc. Tổng giám đốc Lê như tàu cao tốc mỗi buổi sáng, thở không ra hơi, bận rộn cũng không thể bận một cách yên ổn,cô Lê tiểu thư này thật sự rất giỏi gây chuyện rước việc cho người khác.
“Tính khí của Mỹ Hoa như vậy, vẫn là để tôi đích thân đi xử lý vậy ”
Lê Hoàng Việt cau mày, nói.
Lê Chí Cường trong lòng thầm nghi ngờ, Đỗ Quốc Vinh trước giờ tổng giám đốc Lê đều luôn yêu cầu anh điều tra người này, anh ta hẳn là không có vấn đề gì, huống chi lại còn ngoại tình với người phụ nữ khác.
Lê Mỹ Hoa có phải là đã nhầm lẫn gì rồi không?
Mười phút sau, chiếc Bentley màu đen dừng trước cửa khách sạn Carrey.
“Tổng giám đốc Lê, có phóng viên.”
Lê Chí Cường hai mắt sắc bén ở trên ghế phụ nhìn thấy rất nhiều phóng viên cùng máy ảnh đang hướng vào khách sạn, đúng là trợ lý đắc lực, kiểu tình huống nhưu thế này vừa liếc qua là thấy ngay.
Lê Hoàng Việt ánh mắt lạnh lùng, vẫn còn không vui, những phóng viên này nghe được tin tức ở đâu, hay là Mỹ Hoa?
Không thể nào, đám cưới vừa rồi của Mỹ Hoa lại đầy sóng gió như vậy, nếu vụ bê bối này được giới truyền thông xác nhận và đưa tin, thì cô ta thực sự sẽ không thể kết hôn nữa rồi… Cho dù Mỹ Hoa có bốc đồng, bộ não của cô ta cũng không đủ linh hoạt. Nhưng cũng không phải là quá ngu ngốc.
Không thể loại trừ trường hợp vấn đề của ngày hôm nay là do các đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Á Châu hoặc kẻ thù của Đỗ Quốc Vinh gây nên.
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường theo số tầng bị các phóng viên ấn vào thang máy, khi lên đến tầng 22, bảy tám phóng viên đã vây quanh Lê Mỹ Hoa đang khóc lóc, đang cố gắng bới móc hỏi han, hừng hực khí thế đông chật như nêm dần dần kéo đến.
“Các vị,nhường đường một chút, tổng giám đốc Lê của chúng tôi đến rồi.” . Truyện Điền Văn
Lê Chí Cường hắng giọng hét lớn.
Mọi người đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, tại lối vào sáng sủa, ánh mặt trời chiếu vào trên người đàn ông to lớn, chỉ cảm thấy đường nét đặc biệt của anh ta dường như có một quầng sáng mờ mịt.
Anh bước từng bước tới, khuôn mặt điển trai tựa nam thần.
Khi ánh sáng mờ đi, bóng dáng của anh in trên nền đất, có chút khó lường.
Những người mê gái túm tụm lại khi nãy bị ánh mắt của anh quét qua lạnh đến thấu xương,hoàn toàn bị sát khí tràn ngập trên người anh làm cho rợn tóc gáy, chỉ còn sót lại sự kính sự.
Nhất thời,
“Anh hai… huhu…”
Lê Mỹ Hoa ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, còn đang chần chờ nói cái gì, vẻ mặt đáng thương liền nhào vào trong tay Lê Hoàng Việt.
“Ở phòng nào?”
Lê Hoàng Việt vẻ mặt phảng phất băng giá, không chút cảm xúc, từng chút một đẩy Lê Mỹ Hoa ra khỏi đám đông.
“A?”
Lê Mỹ Hoa có chút không tin tưởng nhìn chằm chằm anh trai, nắm lấy cánh tay của anh, bất giác cảm nhận được sự ớn lạnh đang đi vào nội tâm.
Tại sao anh trai cô có chút gì đó khác thường?
Lẽ nào anh ấy phát hiện ra mình đang tính kế Trần Khả Như sao?
Không, không thể.
Lê Mỹ Hoa do dự một chút, chỉ vào một căn phòng đang đóng cửa: “Phòng kia.”
Sau đó cô ta đưa ra một tấm thẻ.
Lê Chí Cường lấy làm lạ hỏi: “Cô Lê, sao cô lại có thẻ mở cửa phòng?”
Ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.
Lê Mỹ Hoa bị trợ lý thô lỗ của anh trai nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mất tự nhiên nói: “Thẻ phòng, tôi lấy ở quầy lễ tân. Người mở cửa phòng là vị hôn phu của tôi. Tôi hỏi hồi lâu rồi họ mới đưa.”
“Vậy sao?.”
Khoé miệng Lê Chí Cường vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Đối với khách sạn cao cấp như khách sạn Carrey, trong tình huống bình thường không thể để để lọt quá nhiều thông tin về khách hàng, vả lại Lê Mỹ Hoa lại thích nói dối nhiều lần như vậy, lần này cũng không phải là không thể.
Lê Mỹ Hoa lặng lẽ nhìn trộm anh trai, không có phản ứng gì, tim đập như trống trận, ngầm bực bội tên trợ lý nhiều chuyện này.
Lê Hoàng Việt cầm lấy thẻ phòng, không chút nghĩ ngợi mở cửa.
Lê Mỹ Hoa mặt mày hớn hở, cả người nóng lòng muốn xem thử, dường như nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của Trần Khả Như và Đỗ Quốc Vinh, anh trai sẽ phải tức giận trừng phạt thật nặng đôi cẩu nam nữ này như thế nào?
Trần Khả Như, cô xong đời rồi!
Cánh cửa mở ra một khe hở, dưới sức đẩy của Lê Hoàng Việt chậm rãi mở ra.
Các phóng viên hai bên nghển cổ, chuẩn bị di chuyển.
Nghe nói kể từ lần trước scandal mập mờ của Lê Mỹ Hoa nổ ra, thành phố Đà Nẵng dường như đã sóng yên biển lặng, nhưng mọi người ở tầng lớp thượng lưu đều rất thấp thỏm, bất an.
Lần này sợ rằng lại là một tin tức rầm rộ, hễ có chuyện liên quan đến nhà họ Lê thì thường đều rất nóng hổi.
Lê Hoàng Việt đi vào trước, yêu cầu Lê Chí Cường tạm thời ngăn cản phóng viên ở cửa.
Tuy nhiên, cơn giận dữ như mong đợi đã không đến.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Mặc dù giọng nói của Lê Hoàng Việt rất lạnh lùng, nhưng vẫn chưa đạt đến mức cơn giận dữ dội.