Chương 128
Theo sau tiếng kéo lê, Lê Hoàng Việt đấm một phát.
Má của người đàn ông bị móp vào. Anh ta ôm chặt má trái bị đau cứ thế kêu gào thảm thiết.
Vẻ mặtTrần Khả Như căng thẳng, mím chặt môi: Hành động bốc đồng của Lê Hoàng Việt lúc này chắc chắn khiến mọi người liên tưởng xa xôi, đúng là giấu đầu hở đuôi.
Người cơ trí nhưLê Hoàng Việt, tại sao lại bốc đồng như vậy, tự dưng khiến người ta tóm được nhược điểm?
Sau này, Trần Khả Nhưmới hiểu mọi hành vi liều lĩnh của Lê Hoàng Việt là do anh thực sự không quan tâm. Anh ấy có dã tâm, cuồng ngạo không sợ trời không sợ đât.
“Anh Hoàng Việt, anh đang làm cái quái gì vậy, định giết người diệt khẩu hả?”
Không biết từ khi nào Tống Quốc Minh sững ra, rời khỏiLê Mỹ Hoa, đến cạnh Lê Hoàng Việt.
Vẻ mặt cậu ta cân đo đong đếm. Trong con ngươi màu nâu sẫm hiện lên vẻ khiêu khíchkhông chút giấu diếm. Trong phút chốc khiến người ta cảm thấy vừa muốn chất vấn vừa phẫn nộ.
Lê Mỹ Hoa trang điểm tỉ mỉ, kẻ mắt, son môi và kem lót đều bị nước mắt nhòe sạch. Cô tức giận với kẻ nói dối, nhưng thái độ của Quốc Minh mới là điều đáng buồn. Hai cảm xúc chồng chất và dồn dập đập vào đầu cô, xé nát cô.
Tất cả những người tham dự ngày hôm nay đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên, hầu hết mọi người đều cho rằng mọi chuyện đều có lý do của nó. Khả năng cao là Lê Mỹ Hoa có qua lại với cái tên phá đám kia, nếu không phải anh trai kia có mười lá gan thì cũng chán sống rồi. Anh ta phá hỏng đám cưới của hai công ty lớn có vị thế lớn nhất hiện nay, kết cục còn phải nghĩ sao?
Lê Hoàng Việt ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, “Tống Quốc Minh, mày sắp xếp đúng không?”
Thẳng thắn dứt khoát.
Lời nói chứađựng cảm giác lạnh thấu xương.
“Anh cả, anh kể chuyện cười à, emgiống người thích đổ vỏ lắm hả?” Tống Quốc Minhđương nhiên không thừa nhận.
“Anh cả, hai từ này, mày không xứng gọi?” Giọng không nể nang quở trách.
Lê Hoàng Việt tranh cãi chưa bao giờ thua, cái anh ta giỏi nhất là chửi người không tiếc lời, khiến người khác xấu hổ đến cực điểm.
Điềunày trước đây Trần Khả Như được tự trải nghiệm rồi.
DùTống Quốc Minh có giỏi nhẫn nhịn đến đâu, bị giễu cợt, coi thường trước bao nhiêu người cũng không bình tĩnh được, mặt mũi biến sắc.
Thù hẵn giữa Tống Quốc Minhvà Lê Hoàng Việt vốn có từ trước. Trướccông chúng, chắc chắnTống Quốc Minh -giám đốc điều hành của MTP sẽ không để mình bẽ mặt tới lần thứ hai.
Tống Quốc Minhcười như không cười nói: “Lê Hoàng Việt, nếu không phải anh muốn hủy chứng cứ, vậy để chúng tôi xem xem. Trừ khi anh sợ nhân chứng nói thật? Chột dạ sao? Tống Quốc Minh từng bước ép buộc.Nghe có vẻ yêu cầu của cậu ta rất hợp tình hợp lý, không ai lại đi nghi ngờ mục đích của cậu ta, cậu ta chỉ đang chứng thực một chuyện.
Chuyện như thế này, người đàn ông nào có thể chịu được.
Khuôn mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt căng cứng, toàn thân toát ra vẻcấm ai tới gần.
Những người xung quanh không ai dám hít thở bình thường, ngoại trừ cái người đang thút tha, thút thít, rên rỉ các kiểu dưới đất
Hai người đàn ông sóng đôi, khí khái và thế lực ngang ngửa nhau.
Dường như có một tia chớp cực lóe lên trong mắt, chuẩn bị lao ra giết người.
Trần Khả Như từng nghĩ hậu quả xấu nhất là cá chết lưới rách, ai ngờ ngay giây sau tranh chấp kịch liệt.
Nói ra,Lê Hoàng Việt đánh Tống Quốc Minh không phải là lần đầu tiên, Tống Quốc Minh không quan tâm. Nhưng hiện tại lý do của Lê Hoàng Việt không đủ thuyết phục, nếu bên kia muốn kiện anh ta, rất có thể sẽkhông tránh khỏi cảnh phải kiện cáo.
Rất may, lần nàyLê Hoàng Việtkhống chế được. Cho dù ánh mắt như muốn giết người, nhưng anh chỉ đạp một phát vào người đang nằm trên mặt đất, để xả giận.
Ngay sau đó, tiếng rên rỉđau đớn vang lên.
“Lê Mỹ Hoa, em nhìn thấy chưa? Đây là người đàn ông em chọn. Em nghĩ cậu ta thực sự yêu em sao? Em vẫn còn dám khăng khăng như cũ hả? Tống Quốc Minh, nếu cậu ta quan tâm đến em, cậu ta đã cố gắng bảo vệ em thay vì cái vẻ nhiệt tình này? Người đàn ông như vậy có đáng để em thích không? ”
Giữa không gian bao nhiêu người, giọng nói của Lê Hoàng Việt nặng nề vang vọng.
Lê Mỹ Hoa nhịn không ngừng khóc thút thít. Lúc này khuôn mặt trắng bệch không chút máu. Cô không phải không hiểu ý của anh cả. Những gìTống Quốc Minh thể hiện trong đám cưới đã khiến trái tim cô tan nát, huống hồ cô bị oan.
Cô không thể thích nghi với khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, với chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển.
Trước đây nồng nàn bao nhiêu, bây giờ vô tình bấy nhiêu. Đầu óc của cô sắp tan nát cả rồi. Cô cắn chặt đôi môi đỏ tươi, thân hình gầy guộc sụp đổ, hèn mọn nhìn Tống Quốc Minh. Còn người kia thì không thèm liếc cô một cái.
Quốc Minh, từ trước tới giờ anh đều lừa em?
Lê Mỹ Hoa kiêu căng và ngỗ ngược trước kia, giờ đã trở thành dáng vẻ thảm thương như vậy, mọi người đều thở dài.
Tống Quốc Minh nói khéo: “Anh Việt, em rất xin lỗi. Mặc dù em rất yêu Mỹ Hoa, nhưng nếu em là một người đàn ông thì sao có thể để cho người khác cắm sừng mình được? Suy bụng ta ra bụng người,nếu chị dâu mang thai con của người khác, anh còn có thể bình tĩnh đứng đây nói chuyện với em được không? ”
Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào Tống Quốc Minh, anh ta làm vậy là có chủ đích.
Cậu ta đang cố tình chọc giận Lê Hoàng Việt.
Bất kể là Lê Hoàng Việt xông ra hay không, đều có lợi cho Tống Quốc Minh. Cậu ta đã đoán trước đượcLê Hoàng Việt nghĩ gì, và lên kế hoạch cho mọi thứ.
Dù là với ai, việc này cũng khó lòng phòng bị.
Thấy Lê Hoàng Việt không phản bác ngay lập tức, Tống Quốc Minh lại đổ thêm dầu vào lửa, nói tiếp: “Hoàn toàn ngược lại, em ngăn cản anh vì suy nghĩ cho Mỹ Hoa. Nếu Mỹ Hoa bị oan, với tư cách là chồng chưa cưới của Mỹ Hoa, em sẽ thay cô ấy đòi lại công bằng, chứng minh Mỹ Hoa trong sạch”.
Làm bộ làm tịch!
Trần Khả Như nắm chặt tay, cô thực sự muốn đấm cậu ta một phát. Cậu tadùng lý do quang minh chính đại để che chắn hành vi vô liêm sỉ của mình.
Ngay cả cô cũng không nhịn được chứ đừng nói đến Lê Hoàng Việt. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Khả Như không khỏi có chút u sầu.
“Gã kia nói dối, anh cả, không thể để em tự dưng bị vu oan, hiện tại anh cứ bảo anh ta đưa ra chứng cứ, em cũng muốn xem là loại chứng cứ gì!”
Lê Mỹ Hoa đột nhiên hét lên giống như vừa tỉnh mộng, vẻ mặt phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng.
Cô ta lê váy dài, loay hoay từng bước đi qua thảm đỏ.
Lê Hoàng Việt dùng ánh mắt khó tả nhìn chằm chằm Lê Mỹ Hoa, em gái mình.Con ranh chết tiệt này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.Bây giờ tốt nhất nhẽ ra nên ngậm miệng vào chứ không phải thu hút sự chú ý vào mình.
Nhưng lúc này, anh không thể nói gì cả.
Tống Quốc Minh nhún vai, khóe môi khẽ cong lên, hóa ra mọi chuyện trôi chảy hơn cậu ta tưởng.
“Anh có thể đứng lên không, cứ việc nói, chỉ cần nói rõ cho chúng tôi biết bằng chứng trong tay anh. Nếu không, tức làanh đang vu khống và bôi nhọ danh tiếng của cô chủ nhà họ Lê. Đây là việc dính tới pháp luật, nhất định sẽ bị khởi kiện” Tống Quốc Minh kéo người đàn ông kia dậy, đủ ân uy nói.
Người kia từ từ đứng dậy, bí mật trao đổi bằng mắt với Tống Quốc Minh.
Lê Hoàng Việtđánh vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Người đàn ông ôm chặt má trái đau đớn phun ra một ngụm máu lớn, các khách nữ nhát gan không dám nhìn.
Người đàn ông run rẩy: “Anh Quốc Minh, tôi tên là Trần Tuấn Tài. Tôi thề rằng những gì tôi nói là sự thật. Tôi và Lê Mỹ Hoa là tình một đêm. Chúng tôi ngủ trên giường, còn chụp rất nhiều ảnh. Tôi đều mang theo ảnh đến.Mọi người phải tin tôi”.
“Không thể nào, anh nói dối, không thể có chuyện đó!” Lê Mỹ Hoa lắc đầu liên tục, giọng đầy tức giận, trong mắt hiện lên một sự kinh hãi.
“Lê Mỹ Hoa, cô bây giờ vẫn còn kiêu ngạo. Chúng ta cùng xem bằng chứng, tí nữa xem cô phủ nhận kiểu gì.
Sau cùng, Trần Tuấn Tàiloay hoay lấy ra một xấp ảnh mỏng trong túi.
Tất cả đều nghển cổ, mắt trợn tròn, chuyện kích thích như thế này, không xem đúng là phí phạm.
Trần Tuấn Tàihình như đang cố ý, tay vừa chậm vừa run. Lập tức, hai mươi ba tấm ảnh chụp bay lả tả giữa không trung. Thoáng chốc bãi cỏ xanh biếc đột nhiên trở nên rực rỡ sắc màu.
Gió đông không biết từ đâu thổi tới, những bức ảnh kia, giống như ngựa mất cương, phi thẳng vào đám đông một cách không kiểm soát.
“A! Không phải, cô gái bên trong bức ảnh không phải tôi, không phải!”
Lê Mỹ Hoa bịt tai, kích động rống lên. Vẻ mặt như bị tâm thần, thay đổi nhanh như vậy, ai ngờ được.
Mọi người nhìn thấy thì tranh nhau xem, các bức ảnh đều là hìnhảnh nam nữ trên giường, tư thế thân mật lộ sạch quần áo. Nhìn là biết làm chuyện gì.
Hình ảnh người đàn ông không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra là Trần Tuấn Tài trước mặt. Còn khuôn mặt của nữ chính càng thêm nét, rõ ràng là Lê Mỹ Hoa.
“Đừng nhìn, đừng nhìn, giả… tất cả là giả!”
Lê Mỹ Hoa điên cuồng phủ nhận, gào rít thất thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!