Edit: Flanty
Mùa đông năm 2002.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, bước sang tháng mười hai nhiệt độ giảm đột ngột, dự báo thời tiết vẫn luôn nói có tuyết, nhưng mãi cho đến trung tuần tháng một, rốt cuộc tuyết mới rơi xuống từng lớp thật dày. Chỉ sau một đêm, mặt đất khô vàng được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, làm mùa thu hiu quạnh bỗng chốc biến thành một thế giới băng tuyết.
Nhưng người trong thành phố quá nhiều, dù trời có mưa hay gió, mỗi ngày họ đều phải đi sớm về trễ, thế giới tuyệt đẹp của băng và tuyết, chỉ sau hai giờ đã bị dẫm nát.
Tiểu Nhã nhỏ, năm tuổi, đặc biệt muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng sân nhà cô quá bé, hơn nữa trong sân còn để quá nhiều đồ, thậm chí cả quả bóng tuyết cũng không thể lăn. Không giống như sân lớn của nhà bà Bạch bên cạnh, nhà cũng lớn hơn hẳn nhà cô.
Sẽ thật tuyệt nếu bà Bạch ở nhà, chắc chắn bà sẽ đồng ý cho cô sang đắp người tuyết.
“Tiểu Nhã, lại đây ăn sáng nào.” Giọng Thẩm Thanh Di truyền đến từ dưới lầu.
“Dạ, con tới đây.” Tiểu Nhã nhỏ nhảy xuống bệ cửa sổ, đôi chân nhỏ mang vớ nhung dẫm lên thảm đi tìm dép lê của mình, hơn nửa ngày mới lôi được nó ra khỏi gầm giường, sau đó chạy thùng thục xuống lầu.
“Mau tới ăn sáng, hôm nay có sữa đậu nành và bánh quẩy.”
“Lại mua bên ngoài.” Tiểu Nhã nhỏ bĩu môi, “Sao mỗi ngày mẹ đều để con ăn đồ chiên dầu thế.”
“Các bạn nhỏ khác muốn ăn còn không có đâu, con còn chọn lựa.” Thẩm Thanh Di cũng biết ăn quá nhiều đồ chiên dầu là không tốt, nhưng trường học sắp cho nghỉ, mấy ngày nay bà thật sự bận quá, căn bản không có thời gian làm bữa sáng.
“Chiên dầu cũng được, thế mẹ mua cho con loại có thương hiệu ý.”
Thẩm Thanh Di nhìn đôi mắt to tròn đang xoay chuyển của con gái, biết đứa nhỏ lanh lợi này lại đánh mưu ma chước quỷ rồi: “Thương hiệu, KFC à?”
“MacDonald cũng được.” Cô không chọn.
“Ăn nhanh nào, ăn xong đến trường với mẹ.” Thẩm Thanh Di cạn lời, trực tiếp đặt sữa đậu nành xuống trước mặt con gái.
“Lại đến trường học, mọi người đều được nghỉ đông mà.” Tiểu Nhã nhỏ không vui, cô thật sự quá đáng thương mà, các bạn nhỏ khác nghỉ học chỉ cần ở nhà chơi là tốt, đằng này mỗi ngày cô đều phải đi học với cha mẹ mình.
“Biết con không muốn đi rồi, nhưng kiên trì một chút.” Thẩm Thanh Di dỗ dành, “Con mang một tập vẽ đến trường vẽ tranh, mẹ giám thị xong sẽ đưa con về.”
“Ồ.” Tiểu Nhã nhỏ rất bất đắc dĩ, cô không muốn cũng không có cách nào, bạn học nhỏ năm tuổi không phản kháng được cha mẹ.
Ừm, cô muốn ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên.
Thẩm Thanh Di nhìn con gái đang phồng mồm ăn miếng bánh quẩy to, trong lòng không khỏi lải nhải:
Vừa rồi còn nói ăn chán ngấy đấy.Ăn sáng xong, bát đũa còn không kịp dọn, Thẩm Thanh Di vội vàng khoác cái áo lông vũ nhỏ màu đỏ lên người con gái, lại đội thêm một cái mũ hoạt hình màu đen, tuỳ tiện quấn thêm cái khăn quàng cổ: “Tiểu Nhã, con chờ mẹ ở cửa, mẹ lấy đồ xong sẽ ra ngay.”
“Được ạ.” Tiểu Nhã nhỏ đi đôi giày nhỏ của mình, thuần thục mở cửa ra ngoài. Cô đứng ở cổng sân, chờ mẹ đi ra, đột nhiên có tiếng còi vang lên dồn dập, dọa cô sợ hãi ngã ngồi xổm trên mặt đất.
“Bạn học nhỏ, cháu không sao chứ.” Tài xế xe hơi vội vàng chạy ra từ ghế điều khiển. Hai ngày nay tuyết rơi nhiều, anh ta sợ lúc phanh lại xe không ổn định, đụng phải đứa nhỏ, nên ấn còi để đứa nhỏ tránh ra, nhưng không ngờ ngược lại khiến đứa nhỏ bị dọa sợ.
“Cháu không có việc gì.” Tiểu Nhã nhỏ đứng lên, vỗ cái mông đầy tuyết của mình.
“Ngã đau không?”
“Không đau, cháu mặc mấy cái quần cơ.”
“Phải không, mặc thật tốt, vừa đáng yêu lại giữ ấm.” Cô gái nhỏ đội mũ vẽ hình con mèo, đôi mắt lớn chớp chớp thật sự giống một con mèo nhỏ.
“Tiểu Trần, đụng phải trẻ con à?” Cửa sau xe lúc này cũng mở ra, một bà lão mặc áo khoác bọc sườn xám từ trên xe bước xuống.
“Lão phu nhân, không có.” Tài xế lập tức đáp lời.
“Bà nội Bạch.” Tiểu Nhã nhìn thấy bà lão xuống xe, ánh mắt lập tức sáng lên, đôi chân nhỏ chạy qua.
“Là Tiểu Nhã à.” Bà Bạch thấy Tiểu Nhã nhỏ, trên khuôn mặt hiền từ lập tức tràn đầy ý cười, “Cao hơn, cũng mập lên.”
“Là con mặc nhiều.”
“Được được được, không mập, mặc nhiều.” Mặc dù bà không hiểu làm thế nào mà một đứa bé vài tuổi đã chú ý đến hình tượng như vậy, nhưng là một đứa bé, bản thân làm gì cũng đều đáng yêu, hơn nữa càng hoạt bát thì càng đáng yêu. Nếu Tiểu Xuyên có thể được một nửa của con bé, một nửa của một nửa cũng tốt.
“Tiểu Nhã, bà nội giới thiệu cho con một anh trai nhỏ được không?” Bà Bạch ngồi xổm xuống hỏi cô bé.
“Có thể cùng chơi không ạ?” Tiểu Nhã nhỏ vui vẻ hỏi, tiểu khu này những đứa trẻ bằng tuổi cô gần như không có, cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì cô đều không có bạn.
“Đương nhiên có thể.” Bà Bạch mở cánh cửa mà bà vừa mới đóng ra, vỗ nhẹ vào cậu bé đang ngồi phát ngốc ở bên trong, chờ cậu chú ý tới mình, sau đó mới nắm tay cậu xuống xe, “Đây là cháu nội bà, Bạch Xuyên.”
“Chào anh Bạch Xuyên.” Giọng Tiểu Nhã nhỏ giòn tan, giơ tay kéo ai đó, “Em tên Mộc Tiểu Nhã, về sau chúng ta cùng chơi nhé.”
Cậu bé lùi lại một bước, cúi đầu, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Tiểu Nhã nhỏ cái nào.
“…” Tiểu Nhã nhỏ bi thương, chẳng lẽ anh trai nhỏ đẹp trai này không thích mình?
“Mộc Tiểu Nhã, không phải mẹ bảo con chờ ở cửa sao? Sao con lại chạy tới đây?” Thẩm Thanh Di không thấy con gái mình ngoài cửa, lại về nhà tìm một vòng.
“Con… con đến đây chào bà Bạch.” Mộc Tiểu Nhã rụt một cái trốn về phía sau bà Bạch.
“Giáo sư Bạch, ngài đã trở lại?” Thẩm Thanh Di cũng thấy bà Bạch, vội vàng qua chào hỏi.
“Đã trở lại, cô muốn đến trường giám thị à.” Bà Bạch cũng từng là giáo viên, tính toán thời gian, lúc này chắc là kỳ thi cuối kỳ đến rồi.
“Vâng, tôi sắp đến muộn rồi, khi về sẽ qua chào hỏi với ngài sau.” Nói xong, bà lại gọi đứa con gái còn đang trốn phía sau, “Còn không qua đây, chúng ta đến trường học.”
“Con không đi, con muốn ở lại chơi với anh Bạch Xuyên.” Vừa nói, Mộc Tiểu Nhã thừa dịp anh trai nhỏ không chú ý, lập tức nắm lấy tay anh trai nhỏ.
“Đây là cháu nội ngài?” Thẩm Thanh Di cũng chú ý đến Bạch Xuyên.
“Đúng vậy, là cháu nội tôi.” Bà Bạch vốn đã thích Mộc Tiểu Nhã, lúc này lại càng hy vọng Mộc Tiểu Nhã hoạt bát có thể ảnh hưởng nhiều đến Bạch Xuyên hơn, vì vậy cũng thuận thế nói, “Để Tiểu Nhã lại với tôi đi, chờ tan tầm, cô lại đây đón.”
“Vậy có phiền ngài không.”
“Không đâu, tôi cũng thích con bé mà.”
Thẩm Thanh Di lập tức không kiên trì nữa, để Mộc Tiểu Nhã ở lại, còn mình thì đến trường học.
Bà Bạch nắm tay Bạch Xuyên, Tiểu Nhã nhỏ cũng nắm tay Bạch Xuyên, một lớn hai nhỏ như một chuỗi kẹo hồ lô đi vào sân nhà bà Bạch.
“Đã lâu không có người ở, máy sưởi không bật, để bà nội mở máy sưởi lên, con với anh Bạch Xuyên ở phòng khách chơi một lát được không?” Bà Bạch hỏi.
“Được ạ.” Tiểu Nhã nhỏ gật đầu.
Chờ bà Bạch rời đi, toàn bộ hưng phấn và tò mò của Tiểu Nhã nhỏ đều để lại cho Tiểu Xuyên nhỏ.
“Anh Bạch Xuyên, anh mấy tuổi? Năm nay em năm tuổi.”
Không để ý tới mình?
“Anh Bạch Xuyên, sao trước nay em chưa từng thấy anh, trước kia anh ở đâu?”
Vẫn không để ý tới mình?
“Anh Bạch Xuyên, sao anh không để ý đến em vậy, thầy giáo nói, người khác hỏi mà không trả lời là không lễ phép.”
Lại vẫn không để ý tới mình?
“Em biết rồi, có phải anh sợ người lạ không. Không sao, chơi cùng sẽ quen thôi. Chúng ta cùng nhau đắp người tuyết nhé, một người tuyết đẹp giống anh đó.” Tiểu Nhã nhỏ tháo găng tay ra, chạy thùng thục trên nền tuyết trắng, nắm lấy một nắm tuyết rồi chạy về nhét vào lòng bàn tay của Tiểu Xuyên nhỏ.
Tiểu Xuyên nhỏ bị khí lạnh làm cho có phản ứng, nhưng anh cũng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tuyết trên tay mình. Nhiệt độ cơ thể của trẻ con vốn dĩ đã cao, nắm tuyết nhỏ không được một lát đã hóa thành nước, Tiểu Xuyên nhỏ nhìn bàn tay ướt rượt của mình, bỗng nhiên hơi kinh ngạc.
Sao tuyết lại biến mất?
“Có phải chơi rất vui không? Chúng ta cùng chơi đi.” Tiểu Nhã nhỏ cảm thấy anh trai nhỏ này thật sự quá thẹn thùng rồi, rõ ràng thích nhưng lại không nói. Nhưng không nói cũng không sao, cô kéo anh đi là được…
Hai đứa bé, một đứa mặc áo khoác màu đỏ, một đứa mặc áo khoác màu xanh ngọc, ở trên nền tuyết trắng hết sức chói mắt. Tài xế Tiểu Trần xách theo đồ đạc từ bên ngoài tiến vào, thấy Nhị thiếu nhà mình ngồi xổm trên nền tuyết chơi tuyết, lập tức bị sốc: “Nhị thiếu sao lại…”
“Tiểu Trần.” Bà Bạch gọi tài xế.
“Lão phu nhân.”
“Để nó chơi đi.”
“Nhưng Nhị thiếu cảm mạo vừa mới đỡ.” Tài xế lo lắng.
“Không sao.” Bà Bạch cũng lo lắng cho thân thể cháu nội, nhưng bà lại càng hy vọng Tiểu Xuyên có tuổi thơ hơn.
“Trước tiên chúng ta lăn một quả cầu tuyết lớn như vậy, lớn như vậy nè, dùng để làm người.” Mộc Tiểu Nhã làm xong một cái lớn, lại tiếp tục làm một cái nhỏ, “Sau đó lại lăn một cái lớn như vậy, để làm đầu.”
Tiểu Xuyên nhỏ ngốc nghếch đứng đó, anh nhìn một quả bóng màu đỏ đang hô hào lăn cầu tuyết, lăn một quả cầu không nhỏ hơn cô là bao, sau đó lại lăn một quả nữa, sau đó đặt xếp chồng lên nhau. Tiểu Xuyên nhỏ không biết cái này có ý nghĩa gì, nhưng trong thế giới một mảnh trắng xoá ấy, màu đỏ này đặc biệt lóa mắt, lắc qua lắc lại trước mặt anh.
“Bà Bạch, có phải anh Bạch Xuyên không thích con không?” Mệt mỏi cả buổi sáng, cũng không thấy anh trai nhỏ nới lời nào với mình, Tiểu Nhã nhỏ buồn rầu.
“Không phải, anh Bạch Xuyên của con đặc biệt thẹn thùng, cho nên không thích nói chuyện.” Bà Bạch dỗ dành.
“Thế cũng quá thẹn thùng rồi.”
“Đúng vậy, nhưng nó tình nguyện chơi với con, chứng tỏ nó thích con.”
“Anh ấy không chơi với con, người tuyết đều là con tự làm.” Bảo anh nhặt cục đá về làm mắt anh cũng không muốn.
“Nhưng nó vẫn luôn ở bên con mà, nếu nó không thích chơi với con thì sẽ không đứng trên nền tuyết như vậy đâu.”
Đứa bé năm tuổi cũng không khó dỗ dành, huống chi còn có một đống lớn đồ ăn vặt dụ hoặc, Tiểu Nhã nhỏ xoay mặt liền quên chút không thoải mái này, cả một buổi chiều ngồi máy sưởi trong thư phòng xem phim hoạt hình. Hơn nữa những gì cô làm, anh Bạch Xuyên chưa bao giờ cướp của cô.
Chạng vạng, Thẩm Thanh Di tới đón con gái, Tiểu Nhã nhỏ lưu luyến không muốn rời: “Anh Bạch Xuyên, ngày mai em lại đến tìm anh chơi.”
Bạch Xuyên tự nhiên không đáp lại, Tiểu Nhã nhỏ biết anh đang thẹn thùng, vì thế cũng không tức giận, sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong cô lại mặc cái áo lông vũ màu đỏ chạy sang.
“Bà nội Bạch, con tới tìm anh Bạch Xuyên chơi.”
“Anh Bạch Xuyên của con còn ở trong phòng, con đi gọi nó đi.” Bà Bạch cười nói.
“Không sao, con đi xem người tuyết của con có biến mất không.” Tiểu Nhã nhỏ chạy tới chỗ người tuyết hôm qua, người tuyết dĩ nhiên không có khả năng một đêm đã tan mất, vẫn êm đẹp đứng ở nơi đó. Nhưng ngay cả khi không bị tan, cũng sẽ không sinh ra một người nữa chứ.
Một đống bên cạnh người tuyết là cái gì kia?
“Anh Bạch Xuyên?” Đến gần, Tiểu Nhã nhỏ mới phát hiện, cái đống bên cạnh người tuyết chính là Bạch Xuyên mặc quần trắng áo trắng đội mũ trắng.
“Sao anh lại ngồi xổm ở đây.” Tiểu Nhã nhỏ thấy trên người Bạch Xuyên đều là tuyết, không nhịn được duỗi tay vỗ vỗ xuống, vừa thấy đã biết là ngồi xổm lâu rồi.
Tiểu Xuyên nhỏ bất động, cũng không nhìn Tiểu Nhã nhỏ, giống như anh cũng là một người tuyết vậy.
“Em biết rồi, anh đang giả vờ làm người tuyết phải không?” Tiểu Nhã nhỏ đột nhiên cảm thấy phấn khích, phim hoạt hình chiều hôm qua bọn họ cùng xem cũng có tình tiết như vậy. Cậu bé giả làm người tuyết, hôn một cái, người tuyết liền sống lại.
“Em hôn đây.” Tiểu Nhã nhỏ đang muốn hôn, bỗng nhiên lòng bàn chân trơn trượt, trực tiếp bổ nhào vào người tuyết Tiểu Xuyên nhỏ.
Tiểu Xuyên nhỏ hoàn hồn, yên lặng đứng lên, xoay người đi vào phòng.
“Anh Bạch Xuyên chờ một chút, em còn chưa hôn đâu, bây giờ anh vẫn là người tuyết không thể động đậy ~~” Tiểu Nhã nhỏ ở phía sau cố sức đuổi theo, cho đến lúc, đuổi theo sinh mệnh của nhau.