Sau khi đi dạo khoảng nửa buổi chiều, hai người nghỉ ngơi trong khu vực nhà khách của trung tâm nội thất, Mộc Tiểu Nhã có hơi mỏi chân, không khỏi dùng tay đấm xuống hai cẳng chân mình một chút.
“Tiểu Xuyên, anh mệt không?” Mộc Tiểu Nhã hỏi Bạch Xuyên.
“Không mệt.” Bạch Xuyên lắc đầu, nhìn thoáng qua bốn phía nói, “Nhưng hơi ồn.”
“Hôm nay là cuối tuần, trung tâm lại nhiều hoạt động nên có rất nhiều người. Anh có thoải mái không, nếu không thoải mái thì chúng ta đi.” Ngay từ đầu Mộc Tiểu Nhã cũng không định đi dạo lâu như vậy, kỳ thật trước đó cô đã chọn được mấy đồ nội thất tốt rồi, hôm nay đến đây chỉ là muốn nhìn thấy đồ thật thôi. Tuy nhiên, không ngờ rằng sau khi đến đây mới phát hiện ra những cái khác cũng tốt, không nhịn được lại bắt đầu đi dạo, mà một lần đi dạo này, liền hoa cả mắt.
“Không sao.” Thực ra Bạch Xuyên không thoải mái lắm, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc mua xong hết đồ đạc thì có thể chuyển nhà, tâm tình lập tức tốt hơn không ít, ngay cả đầu cũng không còn đau nữa.
Mộc Tiểu Nhã nghiêm túc quan sát Bạch Xuyên, tuy Bạch Xuyên ngoài miệng nói không sao, nhưng trán vẫn luôn căng chặt. Mộc Tiểu Nhã vươn tay, nhẹ nhàng vỗ trán Bạch Xuyên, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh đau đầu không?”
Khi hai người ngồi xuống đã mua hai ly đồ uống lạnh, lúc này tay Mộc Tiểu Nhã lạnh như băng, khiến cho Bạch Xuyên thoải mái cọ cọ.
“Nếu không, chúng ta trở về đi.” Mộc Tiểu Nhã nói xong thì đứng lên.
“Không cần.” Bạch Xuyên giữ chặt tay Mộc Tiểu Nhã, trong ánh mắt khó hiểu của Mộc Tiểu Nhã lại đem tay cô dán lên trán mình một lần nữa, “Như vậy, thì tốt rồi.”
Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, sau đó bật cười ngồi xuống, mãi cho đến khi cô cảm giác Bạch Xuyên đã hoàn toàn khôi phục mới buông tay ra. Nhưng biết Bạch Xuyên không thoải mái, Mộc Tiểu Nhã cũng không muốn ở trong trung tâm nội thất quá lâu, cô quyết định tốc chiến tốc thắng.
“Tiểu Xuyên, sô pha chúng ta lấy cái màu xám vừa rồi được không, sau đó chúng ta lại mua mấy cái gối ôm màu sắc khác nhau đặt trên đó, như vậy thoạt nhìn cũng sẽ không quá lạnh lẽo.” Mộc Tiểu Nhã mở quyển sách tuyên truyền, chỉ chiếc ghế sô pha trong sách cho Bạch Xuyên xem.
“Màu vàng với màu đen.” Bạch Xuyên vừa mới tháo tai nghe xuống, lại một lần nữa nghe thấy âm thanh ồn ào, lỗ tai theo bản năng run lên.
“Anh đang nói màu của gối ôm à, chỉ cần màu vàng với màu đen?”
“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu.
“Được, vậy chúng ta lấy hai màu này.” Mộc Tiểu Nhã biết Bạch Xuyên mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cho nên cũng không hỏi nhiều liền đồng ý, “Còn kệ sách thì sao, anh thích loại nào?”
“Cái này.” Bạch Xuyên cực kỳ rõ ràng về những đồ vật mình muốn mua, dường như không chút do dự đã quyết định được kiểu dáng kệ sách.
“Vậy lấy cái này.” Mộc Tiểu Nhã đánh dấu nó, tiếp tục chọn thứ cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, “Còn giường nữa, anh thích cái nào?”
Bạch Xuyên, người luôn quyết đoán lựa chọn lại nhìn Mộc Tiểu Nhã, bỗng nhiên không nói gì.
“Sao vậy? Không thích à?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Em không thích.” Vừa rồi nhìn nhiều giường như vậy, anh thích nhưng Tiểu Nhã đều kéo anh đi, cho nên Bạch Xuyên cũng không chọn.
“Anh còn chưa chọn đâu, sao biết em không thích chứ.” Mộc Tiểu Nhã nói.
Bạch Xuyên lắc đầu, nhưng cũng không chọn.
“Như vậy đi, giờ em chọn ra 3 cái, cuối cùng anh quyết định 1 cái.” Mộc Tiểu Nhã có chứng sợ hãi lựa chọn nhẹ, cho nên quyết định đưa quyền lựa chọn về tay Bạch Xuyên, bằng không chờ tới khi cô chọn thì đến khi trời tối cũng không xong mất.
“Cái này, cái này, còn có cái này… em đều cảm thấy không tồi, nhưng lại không biết cái nào tốt hơn.” Mộc Tiểu Nhã tìm thấy mấy thương hiệu lúc nãy đã xem qua rồi chỉ cho Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên liếc mắt, chỉ dùng một giây để chọn cái cuối cùng.
Vì thế nệm, sô pha, cùng kệ sách đã nhanh chóng được quyết định xong.
Trung tâm nội thất có dịch vụ giao hàng miễn phí, ngoại trừ kệ sách không thể giao ngay vì người lắp đặt quá bận rộn thì sô pha và giường đều được chuyển đi ngay lập tức. Hai người chờ công nhân của trung tâm nội thất đóng gói đồ đạc xong xuôi, sau đó mới lái xe trở về nhà mới.
Tốc độ lắp đặt vô cùng nhanh, từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, tổng cộng không đến nửa giờ. Trước khi đi, nhân viên lắp đặt còn đưa một cái hộp màu xanh nước biển cho Bạch Xuyên, nói: “Đây là quà tặng của nệm.”
Quà tặng?
Mộc Tiểu Nhã nghe xong cũng không nghĩ nhiều, gần đây trung tâm có nhiều hoạt động, quà tặng cũng một đống lớn, gối ôm kia của cô cũng là được tặng khi mua sô pha. Chờ đến khi nhân viên viên lắp rời đi, Mộc Tiểu Nhã mới hạnh phúc nằm trên sô pha, ôm một cái gối ôm màu vàng thở dài: “Sô pha này thật thoải mái nha, hơn nữa còn rất hợp với phòng khách của chúng ta.” Lúc mua cô còn do dự, bây giờ mua xong rồi, điểm nào cũng thấy ổn hết.
Bạch Xuyên cầm hộp quà được tặng, bước đến trước sô pha, nhìn Mộc Tiểu Nhã lăn lộn trên ghế sô pha cười sủng nịch.
“Nệm tặng quà gì đó, mở ra nhìn xem, trông đóng gói thì cũng có vẻ không tệ lắm.” Nệm là thứ đắt nhất trong 3 đồ nội thất nên quà tặng tốt một chút cũng không có gì lạ.
“Áo ngủ.” Bạch Xuyên đem hộp quà đưa cho Mộc Tiểu Nhã, cũng không mở ra mà trực tiếp trả lời.
“Áo… Áo ngủ?” Mộc Tiểu Nhã không tin mở nắp hộp lên, quả nhiên thấy một bộ vải mỏng bên trong, gần như không được mấy miếng vải, mà mấy mảnh vải kia còn không đủ để thành… áo ngủ.
Áo ngủ tình thú!!
Bốn chữ cái cộng thêm hai dấu chấm than, đột ngột xuất hiện trong đầu Mộc Tiểu Nhã.
Cô nhớ, trong 3 cái nệm cô chọn chỉ có một cái là tặng áo ngủ, chẳng lẽ…
Sẽ không, sẽ không, Bạch Xuyên nhà mình đơn thuần mà, sao có thể là loại người này được.
“Anh… vì sao chọn cái nệm này chứ?” Mộc Tiểu Nhã ức chế không thể không hỏi, trong lòng ngứa ngáy, cũng không biết rốt cuộc mình muốn nghe được đáp án như thế nào.
“Bởi vì tặng áo ngủ.” Nhưng Bạch Xuyên lại trả lời vô cùng ngay thẳng.
Mộc Tiểu Nhã giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười, thật đúng là!
Mặc dù Mộc Tiểu Nhã biết Bạch Xuyên cũng không phải có cái ý tưởng không tốt gì, anh chỉ đơn thuần cố chấp với áo ngủ mà thôi. Nhưng… sao đột nhiên lại cố chấp với áo ngủ thế?
Mộc Tiểu Nhã đang buồn bực, bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện, Bạch Xuyên duỗi tay nhấc hộp áo ngủ lên, chẳng những giơ cao trước mặt mà còn mang vẻ mặt mất mát nói: “Sao chỉ có một bộ.”
“Anh… đặt xuống.” Mộc Tiểu Nhã mặt đỏ lên, căn bản không dám nhìn thẳng Bạch Xuyên.
Dù biết anh không có một tia tạp niệm, nhưng vợ anh là một người bình thường đó, anh có thể không cần hồn nhiên làm loại chuyện này được không!!!
Nội tâm Mộc Tiểu Nhã gào rít, rõ ràng Bạch Xuyên không làm gì, chỉ là cầm một bộ áo ngủ thôi, nhưng cô lại cảm thấy máu trong thân thể mình đang chảy ngược, đầu thì bốc hơi như cái ấm đun nước.
“Ồ.” Bạch Xuyên ngoan ngoãn đặt bộ đồ ngủ xuống.
Đặt áo ngủ vào hộp, Mộc Tiểu Nhã lập tức đóng nắp hộp lại, khí thế kia, như thể đang phong ấn mãnh thú ăn thịt người gieo họa cho nhân gian.
“Em muốn uống nước.” Mộc Tiểu Nhã bảo Bạch Xuyên sang phòng bếp lấy nước, sau đó nhanh nhẹn từ trên sô pha nhảy xuống, nhét cái hộp xuống ngăn đáy của tủ quần áo rồi chạy vội về sô pha.
Uống hai ngụm nước xong, Mộc Tiểu Nhã dần dần bình tĩnh lại, lực chú ý lại lần nữa trở về cái ghế sô pha mới mua. Bạch Xuyên ngồi bên cạnh cô, học bộ dáng Mộc Tiểu Nhã cũng ôm một cái gối ôm trong ngực, yên lặng nhìn TV phía trước.
“Để ngày mai em đến phòng kinh doanh mở mạng đã, xong có thể xem TV.” Mộc Tiểu Nhã nói.
“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu, lại nhìn thoáng qua phòng bếp.
“Vẫn còn một tủ khử trùng vẫn chưa được đưa đến đây, bộ đồ ăn mới mua phải được tẩy độc trước khi chúng ta sử dụng.”
“Tôi tới tẩy.” Bạch Xuyên trước sau đều nhớ rõ việc của mình.
“Được, đều giao cho anh.” Có một ông chồng thích làm việc nhà, Mộc Tiểu Nhã vô cùng vui mừng.
“Ừ.” Bạch Xuyên cũng rất cao hứng.
Tâm trạng lúc này của Bạch Xuyên không tồi, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy đúng là thời điểm tốt, vì thế bắt đầu hỏi thăm việc buổi sáng giáo sư Phùng nhắc đến. Cô làm như vô tình hỏi: “Tiểu Xuyên, anh làm gì mà mâu thuẫn giáo sư Phùng thế?”
“…” Bạch Xuyên ngẩn người, không nói chuyện.
“Không muốn nói à, không muốn thì thôi vậy.” Mộc Tiểu Nhã thấy trên mặt Bạch Xuyên chẳng có chút tươi cười nào, tức khắc không dám hỏi lại.
“Tôi không thích chỗ đó, cũng không muốn thấy giáo sư Phùng.” Bạch Xuyên không cự tuyệt trả lời vấn đề của Mộc Tiểu Nhã, cho dù anh cũng rất không muốn trả lời vấn đề này.
“Vì sao? Giáo sư Phùng là bác sĩ của anh, hai người đã quen nhau mười mấy năm rồi đó.” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Tôi không muốn trị liệu.” Ngữ khí của Bạch Xuyên có chút dồn dập lại ủy khuất, anh đỏ mắt nhìn Mộc Tiểu Nhã, lặp lại, “Tôi không muốn trị liệu.”
“Được, không trị liệu, không trị liệu.” Mộc Tiểu Nhã sợ Bạch Xuyên kích động, vội vàng ngồi xuống ôm lấy anh, nhẹ giọng dỗ dành.
Trong vòng tay, Bạch Xuyên dần dần an tĩnh lại, Mộc Tiểu Nhã không dám hỏi tiếp, sợ lại kích thích anh, chỉ có thể trộm cầm điện thoại thuật lại đoạn đối thoại cho giáo sư Phùng nghe. Chỉ chốc lát sau, giáo sư Phùng đã gửi tin nhắn đến: Tôi đoán không sai, Bạch Xuyên kháng cự trị liệu là bởi vì nó không muốn người khác cảm thấy nó có bệnh.
Mộc Tiểu Nhã: Giáo sư Phùng, giờ chúng ta nên làm gì đây?
Giáo sư Phùng: Đây là hiện tượng tốt, không cần lo lắng. Trên thực tế, người mắc bệnh tự kỷ biết rõ mình không giống người khác. Cho nên khi làm trị liệu cho họ, họ sẽ không tích cực phối hợp, cũng không kháng cự gì hết, họ chỉ tự nhiên thể hiện bản thân ra trước mặt tôi. Nhưng bây giờ Bạch Xuyên bắt đầu để ý, nó không muốn cháu cảm thấy nó có bệnh. Tới gặp tôi, hoặc đi vào viện điều dưỡng, những điều này đều nhắc nhở nó rằng nó không phải người bình thường, vì thế nó mới có mâu thuẫn.
Mộc Tiểu Nhã: Sợ cháu cảm thấy?
Giáo sư Phùng: Đúng vậy, biến hóa này là từ sau khi hai người kết hôn mới có, lần trước nó tới đây, tôi đã cảm giác được chút gì đó. Có phải cháu đã làm chuyện gì mẫn cảm sau mỗi lần rời khỏi viện điều dưỡng không?
Mộc Tiểu Nhã: Cháu… Cháu không biết.
Giáo sư Phùng: Có thể là tâm tình cháu không tốt?
Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, ở bên Bạch Xuyên không đến ba tháng, anh đến gặp giáo sư Phùng cũng mới 4 lần, đi viện điều dưỡng tổng cộng 3 lần, nhưng gần như mỗi lần cô từ viện điều dưỡng đi ra, tâm tình ít nhiều cũng có chút áp lực. Ngoại trừ vì bệnh tình của Bạch Xuyên, còn vì mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác trong viện điều dưỡng, tâm tình cô không tốt lên nổi.
Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên đang nghiêm túc khử trùng đồ đạc trong phòng bếp, đầu lại bắt đầu ong ong không ngừng.
“Tiểu Nhã, về sau tôi phát bệnh, em không cần lo cho tôi, như vậy tôi sẽ không làm tổn thương em.”
“Em đừng chán ghét tôi được không?”
“Tôi sẽ khống chế tốt bản thân.”
“Em đừng nóng giận, tôi sẽ không bao giờ nhắc mãi nữa.”
“Tôi sửa…”
Tầm mắt đột nhiên bắt đầu mơ hồ, mũi ê ẩm, ngực buồn bực không thở nổi, Mộc Tiểu Nhã gắt gao túm lấy gối ôm trong tay, hung hăng chôn đầu vào đó.
Hoá ra… Bạch Xuyên đã vì mình mà thay đổi nhiều như vậy.
Hoá ra… cảm xúc của mình thay đổi sẽ tạo áp lực lớn cho Bạch Xuyên như vậy.
Hoá ra… Bạch Xuyên vì mình mà trả giá nhiều hơn là mình phải trả giá vì anh ấy.
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã.” Giọng nói của Bạch Xuyên bỗng nhiên vang lên phía trước.
Mộc Tiểu Nhã lau khô nước mắt, làm như không có việc gì ngẩng đầu, cười hỏi: “Sao vậy?”
“Mắt của em đỏ.” Bạch Xuyên nhíu mày.
“Không có việc gì… em… em vừa rồi có hơi buồn ngủ.”
“Vậy em ngủ một lát đi, tôi vừa rửa hết bộ đồ ăn rồi, tôi cũng khử trùng đồ làm bếp nữa.” Bạch Xuyên duỗi tay vuốt tóc mái trên trán Mộc Tiểu Nhã, “Che mất mắt rồi.”
“Đừng rửa nữa, ngủ với em một lúc.”
Mộc Tiểu Nhã ôm eo Bạch Xuyên, hai người cuộn tròn ngủ trên chiếc giường vừa mới mua còn chưa kịp đặt bất kỳ đồ gì lên, nặng nề tiến vào giấc ngủ.