Giông tố cũng nhanh chóng qua đi, không đến nửa giờ đã bắt đầu hoà hoãn lại.
Mộc Tiểu Nhã cảm nhận được rõ ràng mưa bên ngoài đã nhỏ lại, cô cúi đầu nhìn Bạch Xuyên trong lồng ngực mình, anh vẫn gắt gao nhắm hai mắt lại như cũ, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã bị dọa không nhẹ. Cả hai đã ngâm mình trong màn mưa được nửa giờ, tuy rằng vải bạt dành cho dã ngoại không bị thấm nước, nhưng quần áo vẫn bị ướt, cả người Mộc Tiểu Nhã lạnh phát run, môi đã dần trở nên tím tái.
“Tiểu Xuyên.” Mộc Tiểu Nhã nhỏ giọng gọi Bạch Xuyên, bởi vì rét lạnh, âm thanh có chút run run.
Lông mi Bạch Xuyên giật giật, dù vẫn không mở mắt, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại yên tâm hơn nhiều, bởi vì ít nhất điều này đã cho thấy Bạch Xuyên đã thoát ra khỏi trạng thái sợ hãi cực độ vừa rồi, đối với giọng nói của cô cũng có chút phản ứng.
“Tiểu Xuyên, hết mưa rồi, sẽ không có sét đánh nữa, chúng ta trở về đi.” Mộc Tiểu Nhã thử buông hai tay đang che lỗ tai Bạch Xuyên ra.
“Ô ~” Mộc Tiểu Nhã vừa mới buông tay, Bạch Xuyên theo bản năng run lên. Chỉ cảm thấy dường như tiếng sấm kia còn ở bên tai, lại rụt thẳng vào trong lòng Mộc Tiểu Nhã, phát ra âm thanh ô ô sợ hãi.
“Đừng sợ, em ở đây, em ở đây.” Mộc Tiểu Nhã kiên nhẫn trấn an, trong lúc nhất thời không có thêm ý tưởng gì.
Việc này thật ra cũng bình thường, dưới bầu trời dày đặc tiếng sấm sét như vậy, là người thường cũng sẽ sợ hãi, huống chi là một bệnh nhân tự kỷ như Bạch Xuyên. Nhưng người thường còn có thể nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình sau khi ý thức được nguy hiểm đã qua đi, họ sẽ nhanh chóng thoát ly ra khỏi cảm xúc sợ hãi. Chỉ là Bạch Xuyên không làm được như vậy, bên ngoài tiếng sấm đã ngừng, nhưng trong thế giới của Bạch Xuyên tiếng sấm vẫn còn đang tiếp diễn.
Cô muốn nghĩ ra biện pháp để dời đi sự chú ý của Bạch Xuyên, muốn Bạch Xuyên cảm thấy tiếng sấm cũng không đáng sợ đến như vậy, để anh có thể thoát ly khỏi nỗi sợ hãi.
Làm sao bây giờ đây? Mộc Tiểu Nhã cố gắng bình tĩnh lại rồi nghiêm túc suy nghĩ. Bạch Xuyên lúc này không hoàn toàn thanh tỉnh, đối với giọng nói của cô có chút phản ứng, nhưng phản ứng này lại không đủ để đánh thức anh, vậy cô phải làm gì?
Vừa rồi khi Bạch Xuyên nhích lại gần, Mộc Tiểu Nhã lại lần nữa bịt kín hai tai Bạch Xuyên. Lúc này cúi đầu nhìn, Mộc Tiểu Nhã bỗng phát hiện, từ góc độ này nhìn qua, cô gần như che phủ cả khuôn mặt Bạch Xuyên. Tướng mạo Bạch Xuyên rất đẹp, hơn nữa còn là loại đẹp tinh xảo, da trắng như sứ, lông mi dài và dày, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng… Dường như chỉ cần cúi đầu xuống một chút, là có thể hôn lên.
Sao trông có vẻ… khá ngon miệng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thế giới của Bạch Xuyên rất tồi tệ, bỗng nhiên có một đám mây đen rất lớn xuất hiện trong thế giới của anh, mây đen che kín không trung, mưa to tầm tã, tiếng sấm đinh tai nhức óc vọng xuống, vang khắp trời đất, khiến anh không có chỗ ẩn nấp. Chỉ có hơi ấm nhỏ bé trước người là thứ duy nhất anh có thể dựa vào trong bóng tối, đó là ai? Là ai đã mang đến cho anh ấm áp? Rất quen thuộc, anh nhất định có thể nhớ ra…
Bạch Xuyên cố gắng nghĩ, anh có một loại trực giác, dường như chỉ cần nhớ ra hơi ấm này thuộc về ai, tiếng sấm sẽ dừng lại.
Rồi bỗng nhiên, lại có cái gì đó càng ấm áp và mềm mại hơn tiến vào thế giới của anh, một hơi thở quen thuộc tràn ngập xoang mũi anh. Đại não hỗn loạn của Bạch Xuyên như bị một rìu bổ ra, sau khi trời đất yên tĩnh lại, anh đã nhận ra.
Đây là hơi thở của Tiểu Nhã.
Bạch Xuyên đột nhiên mở to mắt, trong ánh sáng mờ ảo anh thấy được Mộc Tiểu Nhã đang ở rất gần mình. So với mỗi buổi tối Tiểu Nhã nằm trong lồng ngực anh còn gần hơn, trong nháy mắt kia, anh thậm chí còn đếm ra số lông mi trên mắt Mộc Tiểu Nhã. Hai con mắt, mí trên mí dưới, tổng cộng 268 sợi.
Tiểu Nhã đang làm gì vậy? Cô ấy hôn mình sao?
Đúng vậy, Mộc Tiểu Nhã đang hôn anh, cô không thể nhịn được, chung quy là cô đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Bạch Xuyên, nên đã tiến gần lại và nhẹ nhàng hôn anh.
Mộc Tiểu Nhã nhận ra sự thay đổi của Bạch Xuyên, biết Bạch Xuyên tỉnh, cô vui vẻ mở to mắt, sau đó lại đối diện với ánh mắt tò mò của Bạch Xuyên. Bạch Xuyên đã không phản đối, vậy hẳn là cũng thích, Mộc Tiểu Nhã nghĩ như vậy, sau đó cầm lòng không đậu[1] làm sâu thêm nụ hôn này, cô dừng lại một chút, nhỏ giọng thì thầm: “Mở miệng ra.”
[1] Cầm lòng không đậu: không cầm lòng được, không kìm nén được tình cảm.
Bạch Xuyên ngoan ngoãn mở miệng, Mộc Tiểu Nhã lại lần nữa tiến đến, xâm chiếm lãnh thổ vốn đã thuộc về cô.
Khi hai đầu lưỡi nhỏ trúc trắc sắp chạm vào nhau, một tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên trong không gian nhỏ hẹp, phá huỷ toàn bộ khung cảnh kiều diễm này.
Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng buông Bạch Xuyên ra, mặt đỏ như tôm luộc, rõ ràng cô là người bắt đầu trước, lúc này lại giống như một cô gái nhỏ bị lừa mất nụ hôn đầu, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
“Alo.” Mộc Tiểu Nhã nhặt chiếc điện thoại chất lượng khá tốt của mình lên, mưa lớn như vậy mà cũng không hỏng.
“Mộc Mộc, cậu ở đâu vậy? Vừa rồi mưa to quá, các cậu không sao chứ?” Là Lương Nặc Nặc gọi.
“Không sao, bây giờ chúng tớ sẽ trở về.” Mộc Tiểu Nhã theo bản năng nhìn Bạch Xuyên, Bạch Xuyên lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đôi mắt thậm chí còn mang theo một tầng ánh sáng, cả người trông đã có tinh thần hơn, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, “Giúp tớ chuẩn bị chút canh gừng.”
Cúp điện thoại, Mộc Tiểu Nhã bỏ xuống tấm vải che chắn cho hai người, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến đôi mắt của hai người không tự giác nheo lại.
“Xem kìa, hết mưa rồi.” Cố gắng bỏ qua cảm giác xấu hổ vừa rồi, Mộc Tiểu Nhã hướng Bạch Xuyên cười cười.
Không xấu hổ, không xấu hổ, hai người đã là vợ chồng, hôn thì cũng có sao. Lại nói, Bạch Xuyên cũng không nhất định hiểu được ý nghĩa của điều này.
“Ừ.” Bạch Xuyên lên tiếng. Hết mưa rồi, anh biết, khi Mộc Tiểu Nhã đưa anh ra từ trong bóng tối, anh đã phát hiện.
“Chúng ta trở về đi.” Mộc Tiểu Nhã kéo Bạch Xuyên đứng dậy, bị mưa xối trong thời gian dài như vậy, hai người có thể nói là ướt từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hơn nữa quần áo mùa hè lại mỏng, lúc này tất cả đều dính chặt vào người, vô cùng khó chịu.
Nội y màu đen của Tiểu Nhã thậm chí còn rõ ràng hơn dưới lớp áo sơ mi trắng.
Bạch Xuyên không thể không nhìn chằm chằm vào nó.
“Anh nhìn cái gì đó?” Mộc Tiểu Nhã theo bản năng che ngực lại.
Bạch Xuyên chớp mắt, không rõ vì sao Mộc Tiểu Nhã muốn trốn, anh chỉ vô thức cảm thấy màu đen trong lớp áo trắng kia thật chói mắt.
“Màu đen.” Nhưng nếu Tiểu Nhã hỏi anh đang nhìn cái gì, anh vẫn muốn trả lời.
“…” Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên cảm thấy ngực nghẹn muốn chết, cái loại tư duy trả lời thẳng tắp như thế này, thật khiến người ta nghẹn lời.
Màu đen, là màu đen của nội y, hay chỉ đơn thuần là nhìn màu đen? Lý trí Mộc Tiểu Nhã nói cho cô rằng màu đen trong miệng Bạch Xuyên khẳng định chỉ là anh đang nhìn một đồ vật màu đen mà thôi, nhưng đại não cô vẫn không thể không nghĩ tới loại đồ vật không phù hợp với trẻ em.
Điều nực cười nhất là cô vẫn còn suy nghĩ giúp cho chồng mình, để não anh chiếm tiện nghi của mình, thật là đủ rồi!
“Tiểu Xuyên.” Hít một hơi thật sâu, Mộc Tiểu Nhã cố gắng để mình bình tĩnh lại, “Nếu quần áo của con gái bị ướt, anh không thể nhìn chằm chằm như vậy, như vậy là không lễ phép biết không.”
“Ừ.” Bạch Xuyên gật đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu.
Mộc Tiểu Nhã mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe thấy Bạch Xuyên hỏi một câu: “Nhìn của em cũng không được sao?” Anh thích nhìn Mộc Tiểu Nhã, dù là nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã vào thời điểm nào, anh sẽ cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
Nếu chồng bạn hỏi bạn rằng, vào lúc quần áo bạn đang ướt thì anh ấy có thể nhìn hay không, bạn sẽ trả lời thế nào?!
“…” Trời ạ, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy xấu hổ vô cùng, nếu không phải biết Bạch Xuyên cái gì cũng không hiểu, cô thật sự nghi ngờ Bạch Xuyên là đang trêu trọc cô.
“Cũng không được sao?” Bạch Xuyên có chút mất mát nho nhỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại và không nhìn Mộc Tiểu Nhã nữa.
“Được.” Mộc Tiểu Nhã cắn răng nói, “Khi chỉ có hai chúng ta thì có thể.”
Bạch Xuyên lập tức vui vẻ trở lại.
“Nhanh, giúp em dọn dẹp đồ đạc rồi chúng ta đi về.” Vừa rồi nước mưa đã mang đồ vật của hai người trôi nổi mỗi thứ một nơi, Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên cùng nhặt hết lại để không gây ô nhiễm đến vùng rừng núi này.
———
Trở về Anh Đào Viên, Lương Nặc Nặc thấy bộ dạng của hai người thê thảm như vậy, lập tức hoảng sợ. Vội vàng bảo hai người đi tắm rửa thay quần áo, sau đó lại chuẩn bị canh gừng, thuốc trị cảm, nhưng cho tới ngày hôm sau Mộc Tiểu Nhã vẫn bị cảm.
Cảm lạnh thật đáng sợ, Mộc Tiểu Nhã nằm nhoài trên giường không dậy nổi.
“Cậu nói cậu xem, còn muốn kéo Bạch Xuyên chạy bộ đấy. Xong lại gặp mưa, kết quả Bạch Xuyên một chút việc cũng không có, cậu lại thành cái dạng này.” Lương Nặc Nặc một bên đưa thuốc cảm cho Mộc Tiểu Nhã, một bên lại quở trách cô, “Tớ thấy cậu về sau vẫn nên rèn luyện thân thể nhiều thêm một chút đi.”
“Tớ đã như vậy rồi, cậu còn nói móc nữa.” Mộc Tiểu Nhã được Bạch Xuyên nâng từ trên giường ngồi dậy, Lương Nặc Nặc liền đưa nước ấm và thuốc cảm qua.
“Thử xem có sốt hay không.” Lương Nặc Nặc lại đưa cho một cái nhiệt kế.
“Không cần.”
“Trong thôn không có bác sĩ, nếu cậu bị sốt cao, tớ phải lái xe đưa cậu lên huyện thành. Nhanh nhanh kiểm tra, sốt cao tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện.”
Mộc Tiểu Nhã cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình không cao, khi cô còn muốn chối từ, Bạch Xuyên chợt duỗi tay nhận lấy nhiệt kế trong tay Lương Nặc Nặc, sau đó cũng không nói gì, chỉ là cầm nhiệt kế nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Nhã. Thật ra Bạch Xuyên cũng không thích bệnh viện, nhưng anh biết, bệnh viện là nơi chữa bệnh. Anh không muốn Mộc Tiểu Nhã đến đó, nhưng anh hy vọng cô luôn khỏe mạnh.
“Em đo.” Bị Bạch Xuyên nhìn chằm chằm như vậy, Mộc Tiểu Nhã kiên trì không đến ba giây liền nhận lệnh cầm lấy nhiệt kế, đặt dưới nách, rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường.
“Mười phút sau tớ quay lại.” Lương Nặc Nặc đứng dậy ra ngoài làm việc.
Bản thân Mộc Tiểu Nhã cảm thấy khó chịu, lại cũng lo lắng cho Bạch Xuyên, cô nói: “Anh cũng uống thuốc trị cảm đi, dự phòng một chút.”
“Tôi không cảm mạo.” Bạch Xuyên không thích uống thuốc, từ nhỏ bà nội đã đưa cho anh uống rất nhiều loại thuốc, đặc biệt là khi anh phát bệnh, một ngày phải uống mấy chục viên khác nhau. Sau khi uống xong, anh sẽ cảm thấy bụng không thoải mái, đầu cũng nặng trịch.
“Em đang bị cảm, anh mỗi ngày đều ở cùng em sẽ bị lây bệnh.”
“Không quan hệ.”
“…” Mộc Tiểu Nhã phát hiện Bạch Xuyên có đôi khi cũng rất khó dỗ dành, “Vậy nếu anh không uống thuốc, thì cũng không được ở cùng em.”
Bạch Xuyên yên lặng nhìn Mộc Tiểu Nhã, sau đó ngoan ngoãn lấy thuốc phòng cảm mạo từ hòm thuốc ra, uống số thuốc mà vừa nãy Mộc Tiểu Nhã cũng uống.
Mộc Tiểu Nhã lập tức vừa lòng, tuy rằng có đôi khi khó dỗ dành, nhưng vẫn còn tính là nghe lời. Tuy nhiên, điều ngạc nhiên nhất trong sự kiện lần này, không chỉ là cô bị bệnh, mà là lần này Bạch Xuyên đã khôi phục lại rất tốt sau khi phát bệnh. Dường như không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, cũng không có áy náy tự trách xin lỗi cô. Điều này có nghĩa là Bạch Xuyên đã tiến bộ hơn một chút nữa đúng không?
Mười phút sau, Lương Nặc Nặc quay lại, nhìn thoáng qua nhiệt kế, Mộc Tiểu Nhã sốt nhẹ, không cần đến bệnh viện. Tuy không cần đến viện, nhưng Mộc Tiểu Nhã khôi phục cũng không tốt lắm, choáng váng suốt hai ngày, lại ho khan ba ngày mới xem như lấy lại được chút tinh thần.
Hôm nay, Mộc Tiểu Nhã đã khỏi bệnh, cùng Bạch Xuyên ra ngoài đi dạo một vòng, lúc trở về ăn cơm trưa, thấy Lương Nặc Nặc đang đen mặt gọi điện cho ai đó.
“Nặc Nặc, cậu sao vậy?” Chờ Lương Nặc Nặc nói chuyện điện thoại xong, Mộc Tiểu Nhã quan tâm hỏi.
“Cháu trai tớ, tiểu tổ tông kia không chịu ăn cơm, tức chết tớ.” Lương Nặc Nặc vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cháu trai trong miệng Lương Nặc Nặc chính là con của chị gái cô ấy. Chị Lương Nặc Nặc kết hôn sớm, cho nên hiện tại con trai đã mười tuổi, đang học tiểu học. Mấy ngày cô sinh bệnh, cha mẹ Lương Nặc Nặc đã trở về từ gia đình chị gái cô ấy, thuận tiện đưa cả cháu ngoại theo. Nhưng sau khi hai vợ chồng già trở về lại trực tiếp đưa cháu trai đến Anh Đào Viên, để cho Lương Nặc Nặc chăm sóc, cũng phủi tay mặc kệ. Trước đó, Lương Nặc Nặc đã phàn nàn với cô một lần.
“Có phải do trời quá nóng không, hay cậu mang dưa hấu đến cho thằng bé ăn.” Mọi người đều không dễ dàng ăn uống khi trời nóng.
“Bất kể thời tiết ra sao, nó chính là không muốn ăn, lại bắt đầu làm bài.”
“Làm bài?”
“Đúng vậy.” Lương Nặc Nặc bất đắc dĩ nói, “Cháu trai tớ đích thị là một con mọt sách, những đứa trẻ khác ở tuổi này chỉ hận không thể mỗi ngày đều chơi game, nó thì chỉ thích học tập. Mặc kệ là nghỉ đông hay nghỉ hè, cuối tuần vẫn hay ngày tết, không phải đang đọc sách, thì chính là đang làm bài. Thành tích cũng không tồi, nhưng chị tớ sợ nó học thành một con mọt sách, liền cưỡng chế đưa nó đến đây, muốn nó nghỉ hè ở nông thôn. Kết quả thì ngược lại, nó mang theo một quyển Olympic Toán đến đây, mỗi ngày đều ở bên trong làm đề toán học.”
“Còn có đứa trẻ thích học như vậy sao?” Mộc Tiểu Nhã sợ ngây người.
“Cậu cũng cảm thấy kỳ quái đi.” Lương Nặc Nặc cười khổ, “Tớ vừa rồi gọi nó ăn cơm, nó còn nói tớ quấy rầy nó suy nghĩ, một hai còn nói phải đem đề Olympic Toán kia giải xong thì mới đến ăn. Còn nói nếu nhất định muốn nó ăn cơm, thì tớ phải giúp nó giải xong đề này.”
“Cậu không giải được?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Cậu chưa nhìn thấy đâu, đó nào phải toán của tiểu học, tớ xem đề bài còn không hiểu.” Chẳng những không giải được, cô ấy còn bị đứa cháu nhỏ xem thường, nói với cô rằng ‘dì nhỏ đã tốt nghiệp đại học mà đến bài toán tiểu học cũng không làm được’. Lương Nặc Nặc chỉ cảm thấy đau mặt, nhưng lại không phản bác được.
“Tớ vừa mới gọi điện thoại cho chị, chị ấy nói lúc cháu tớ làm bài, chị ấy gọi nó cũng mặc kệ, chỉ bảo tớ để ý nó.” Lương Nặc Nặc hung hăng nói, “Tớ đây phải đi kéo nó tới.”
Dùng lời nói không được, Lương Nặc Nặc tính toán sử dụng vũ lực.
Mộc Tiểu Nhã nhướng mày, nhìn Lương Nặc Nặc đi vào, chỉ chốc lát sau đã lôi ra một cậu bé mập mạp đeo kính.
“Ăn cơm trước cho dì.”
“Không ăn, đề bài của cháu còn chưa có giải ra đâu.”
“Ăn cơm xong lại giải.”
“Không được, suy nghĩ sẽ bị gián đoạn.”
“Gián đoạn thì lại nghĩ tiếp, ăn cơm.”
“Nếu không dì cho cháu máy tính, cháu lên mạng hỏi bạn học một chút.”
“Mơ tưởng, mẹ cháu nói, nghỉ hè này cháu ngoại trừ chơi ra, cái gì cũng đừng nghĩ.”
Mộc Tiểu Nhã thấy hai người càng lúc càng kịch liệt, mắt thấy bữa cơm đều đã lạnh, tuy nói mùa hè không mấy lạnh, nhưng lại ảnh hưởng đến hương vị.
“Aiz aiz, còn không phải chỉ là một đề bài thôi sao, lấy ra đây, tôi giúp cháu giải.”
Hai người đồng thời buông tay nhau ra, trăm miệng một lời nói: “Cậu sẽ làm?”
Mộc Tiểu Nhã cười tủm tỉm nhìn Bạch Xuyên.