Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Edit: Flanty

"Dừng xe lửa sẽ có người tiếp đón các bạn, biển số xe là Vinh 888*9."

Bạch Xuyên kéo hành lý, Mộc Tiểu Nhã ra cửa trạm nhìn đông nhìn tây tìm kiếm người mà Lương Nặc Nặc nói sẽ phái tới đón họ, chỉ là cô tìm hơn nửa ngày, cũng không phát hiện ra người và xe tới đón mình là cái nào.

"Cũng không cho số điện thoại." Mộc Tiểu Nhã lẩm bẩm, đang muốn gọi cho Lương Nặc Nặc, thì thấy một người đàn ông đội mũ rơm, mặc đồ lao động đang từ xa vẫy tay với cô.

"Là Mộc Tiểu Nhã sao?" Giọng nói của người đàn ông rất lớn, cách nửa quảng trường cũng có thể nghe thấy âm thanh của anh ta.

Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, thấy người kia chạy vài bước tới: "Cô gái nhỏ, cô là Mộc Tiểu Nhã à?"

"Là tôi, chú là?"

"Tôi là người được Nặc Nặc nhờ tới đón các bạn, đi thôi, xe ở ngay lối vào phía trước." Vừa nói, người đàn ông vừa nhiệt tình duỗi tay nhận lấy hành lý trong tay Bạch Xuyên, ai ngờ tay anh ta còn chưa kịp chạm tới vali, Bạch Xuyên đã lách mình tránh ra.

Người đàn ông nhìn khoảng không trước mắt, lại nhìn Bạch Xuyên một cách kỳ lạ, thấy Bạch Xuyên trầm mặt không nói lời nào, còn tưởng rằng mình đã làm sai ở đâu.

Chẳng lẽ bởi vì mình vừa mới giao xong hàng hóa rồi đến đây ngay, trên người quá nặng mùi, người thành phố không chịu được? Nghĩ như vậy, người đàn ông lập tức nói xin lỗi: "Thật ngại quá, mùi mồ hôi trên người quá nặng, đã ảnh hưởng đến các bạn."

"Không phải, chú hiểu lầm rồi, chồng tôi tương đối hướng nội, không thích cùng người khác tiếp xúc." Mộc Tiểu Nhã biết đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"Ồ ha ha... ra là vậy." Người đàn ông cười cười, cũng không để trong lòng, thấy đối phương không cần cầm hộ hành lý, liền dẫn hai người đi về phía trước, "Tôi là Lương Thành, cùng thôn với Nặc Nặc, các bạn cứ gọi tôi là chú Lương. Buổi sáng tôi chuyển một xe hàng vào trong huyện, vừa mới bán xong, đang định trở về thì Nặc Nặc nói cô ấy có hai người bạn từ thành phố đến chơi, nhờ tôi đi đón hộ."

"Đã làm phiền chú rồi."

"Không phiền, không phiền, tiện đường thôi."

Mộc Tiểu Nhã cười, hiếu kỳ nói: "Vừa rồi sao chú nhận ra chúng tôi?"

"Nói thật, nơi này của chúng tôi chỉ là một huyện nhỏ, không có người nào ăn mặc giống như cô cậu. Hai người đứng ở đây, vừa liếc mắt tôi đã nhận ra." Lương Thành vui tươi hớn hở, "Đặc biệt là người đàn ông của cô, đứng ở kia, giống như trong TV bước ra vậy."

Người đàn ông của cô? Hình dung này vừa trực tiếp lại thô bạo, Mộc Tiểu Nhã không khỏi đỏ mặt.

Giờ mình là người đã kết hôn rồi, thế mà vẫn còn e lệ như vậy, không được, không được, da mặt phải dày một chút. Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, nhắc nhở bản thân phải "tỉnh táo" lên.

"Làm sao vậy?" Bạch Xuyên quan tâm hỏi.

"Không có gì, chỉ hơi nóng một chút thôi." Mộc Tiểu Nhã lấy cơ thời tiết nóng bức để che dấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhất định Bạch Xuyên không thể nhìn ra điều gì từ mặt cô đâu.

Bạch Xuyên dừng một chút, phát hiện trên mặt Mộc Tiểu Nhã có không ít mồ hôi, vì thế từ trong túi lấy ra một tập khăn giấy giúp Mộc Tiểu Nhã lau mặt.

"Em... em tự làm được." Mộc Tiểu Nhã đoạt lấy khăn giấy tự mình lau mồ hôi, nhưng ngón tay cô vẫn cảm nhận được sự mát lạnh trên đầu ngón tay Bạch Xuyên.

Sao nhiệt độ cơ thể mình cao hơn so với Bạch Xuyên nhiều như vậy?! Mộc Tiểu Nhã buồn bực nghĩ.

"Đến rồi, đem hành lý để ra phía sau đi." Lúc này, Lương Thành bỗng hô lên.

Mộc Tiểu Nhã quay đầu, phát hiện Lương Thành đang đứng trước một chiếc xe vận tải loại nhỏ, mà hướng Lương Thành đang chỉ là phía sau thùng xe, trên đó còn bừa bãi một đống trái cây.

"..." Trách không được mình không tìm thấy xe, hoá ra là tới đón mình bằng xe tải, nha đầu Lương Nặc Nặc chết tiệt cũng không đề cập trước một câu, hại cô vừa rồi còn mải tìm kiếm xe hơi loại nhỏ.

Lương Thành giúp hai người đưa hành lý ra phía sau xe, sau đó nói với Mộc Tiểu Nhã: "Không gian trong đầu xe hơi nhỏ, chỉ có thể ngồi một người, nếu không người đàn ông của cô ngồi phía sau đi?"

Mộc Tiểu Nhã thăm dò nhìn tình hình bên trong xe, phát hiện phía đầu xác thật chỉ có hai chỗ ngồi, mày hơi nhíu lại, nhẹ đến không thể phát hiện ra. Để Bạch Xuyên một mình ngồi phía sau xe cô tất nhiên không yên tâm, nhưng để Bạch Xuyên ngồi trên ghế phụ, Mộc Tiểu Nhã lại càng không yên tâm.

"Chú Lương, hai chúng tôi đều ngồi phía sau." Mộc Tiểu Nhã vẫn quyết định không muốn tách ra khỏi Bạch Xuyên.

"Phía sau bừa bộn, chốc nữa còn phải đi đường núi một hồi lâu, đến lúc đó sẽ rất xóc."

Vậy càng không thể để Bạch Xuyên một mình ở phía sau được.

"Không sao, Nặc Nặc nói phong cảnh ở đây rất đẹp, tôi vừa lúc ngồi phía sau nhìn xem." Mộc Tiểu Nhã tùy tiện tìm cớ.

"Vậy đi thôi." Lương Thành không khuyên nữa, "Người thành phố các cô các cậu sống trong các toà nhà quen rồi, thường thích ngắm núi nhìn sông chỗ chúng tôi." Phong cảnh trên núi chỗ họ rất tuyệt, ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài phượt thủ trong thành phố đến đây du lịch, cho nên Lương Thành cũng không cảm thấy cái cớ của Mộc Tiểu Nhã có vấn đề gì.

Mộc Tiểu Nhã cười cười không nói chuyện, leo lên xe cùng Bạch Xuyên, đem hành lý của hai người đặt xuống rồi dựa lưng vào tấm chắn trên xe, đồng thời cũng ngồi lên chính hành lý của mình.

Từ huyện thành đến nhà Lương Nặc Nặc phải đi hơn nửa giờ đường quốc lộ cộng thêm hơn mười phút đường núi. Nửa giờ đầu, xe đi rất vững vàng, chờ đến khi vào trong núi, Lương Thành hướng về phía sau hô lớn: "Đường bắt đầu xóc, các bạn cẩn thận."

"Được." Mộc Tiểu Nhã lớn tiếng đáp lại, quay đầu vừa muốn nhắc nhở Bạch Xuyên, xe bỗng nhiên quẹo vào một cái, cả người cô theo quán tính bị quăng đi, lao vào lồng ngực Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên chống xuống tấm chắn xe tải, chặt chẽ đem Mộc Tiểu Nhã ôm vào trong ngực.

"Cái kia... chú Lương nói, đường không dễ đi, nhắc chúng ta cẩn thận." Mộc Tiểu Nhã bị lời nói của chính mình vả mặt, nhịn không được lại nói, "Nhưng đừng giống như em bị quăng đi thế này."

"Ừ." Bạch Xuyên nghiêm túc gật đầu.

Mộc Tiểu Nhã từ trong ngực Bạch Xuyên ngồi dậy, sau đó hai tay gắt gao bám lấy tấm chắn sau lưng, sẵn sàng đối phó với đoạn đường xóc nảy tiếp theo.

"Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng ~~"

Thân thể hai người phập phồng theo xe, sau lưng bởi vì vẫn luôn dán vào tấm chắn, vài lần xóc nảy bị đập vào có chút đau. Nhưng Mộc Tiểu Nhã lại không dám duỗi tay ra xoa, sợ mình vừa buông tay một cái, cả người liền mất trọng tâm.

"Loảng xoảng ~~"

Lại một trận xóc nảy nữa, thời điểm Mộc Tiểu Nhã cắn răng chuẩn bị lại bị đập vào lưng một lần nữa, một cánh tay lặng yên không tiếng động chắn phía sau Mộc Tiểu Nhã. Mộc Tiểu Nhã chỉ cảm thấy phía sau lưng mềm nhũn, tiếp theo thân thể đã bị cuốn vào một cái ôm ấm áp.

"Tiểu Xuyên?!" Mộc Tiểu Nhã quay đầu lại.

"Đau, tôi chống đỡ." Giọng Bạch Xuyên rất thấp, nếu không phải là đang dán vào lỗ tai Mộc Tiểu Nhã nói, âm thanh cơ hồ đã bị tiếng xóc nảy này che đậy. Nhưng mà Bạch Xuyên cũng không cần Mộc Tiểu Nhã nghe thấy, anh chỉ không muốn sau lưng Mộc Tiểu Nhã lại xuất hiện vết bầm tím giống lần trước.

Tiểu Nhã quá sợ ngứa nên không cho anh chạm vào, nếu cô bị thương mà mình lại không thể giúp cô mát xa và bôi thuốc được, vậy thì không thể cho cô bị thương.

Mộc Tiểu Nhã an tĩnh dựa vào ngực Bạch Xuyên, theo mỗi một lần xe xóc nảy, hai người lại càng thêm tiếp xúc thân mật. Mộc Tiểu Nhã không biết nên hình dung cảm giác ấy như thế nào, chỉ cảm thấy cái ôm này phảng phất như vòng ra một thế giới nho nhỏ, xung quanh đều an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của nhau. Mà toàn bộ cảm xúc của cô, chính là vòng tay mạnh mẽ của Bạch Xuyên.

Không biết qua bao lâu, xe bỗng nhiên ngừng lại. Lương Thành từ khoang điều khiển đi ra, cười ha hả nói với hai người: "Tới rồi."

"Tới rồi?" Mộc Tiểu Nhã vội hoàn hồn.

"Đi lên chính là Anh Đào Viên nhà Nặc Nặc." Lương Thành vừa nói vừa giúp hai người lấy hành lý xuống.

"Cảm ơn chú Lương." Xuống xe, Mộc Tiểu Nhã từ trong ba lô lấy ra một hộp chocolate đưa qua, "Tôi có một hộp chocolate, tặng chú."

"Cái này không được, đã nói rồi, tôi tiện đường." Lương Thành xua tay, tỏ vẻ không nhận.

"Chúng tôi cũng chỉ là tuỳ tiện mua chút quà kỷ niệm, cũng không quý, chú đừng khách khí."

"Vậy được rồi." Người trong núi tính cách đều ngay thẳng, thấy Mộc Tiểu Nhã thiệt tình muốn đưa, cũng không cự tuyệt nữa, "Muốn tôi đưa hai người lên không, hai cái hành lý này mang lên cũng không dễ."

"Không cần, Nặc Nặc sẽ lập tức xuống đây đón chúng tôi." Mộc Tiểu Nhã cười nói.

"Vậy được, tôi đi đây, có rảnh tới nhà tôi ăn cơm." Lương Thành phất tay, mở cửa xe tải, "loảng xoảng, loảng xoảng" rời đi.

Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng xe nữa, mày Bạch Xuyên mới giãn ra, anh trước nay chưa từng thấy qua cái xe nào ồn như vậy, so với xe lửa còn ồn hơn.

"Mộc Mộc!" Lúc này, một giọng nữ lảnh lót từ trên sườn núi truyền xuống, ngay sau đó, một cô gái mặc áo sơmi kẻ ô vuông chạy tới.

"Nặc Nặc." Mộc Tiểu Nhã vui vẻ, buông hành lý trong tay, cũng chạy vội lên. Hai cô gái tươi như hoa ôm nhau trên sườn đồi đầy cỏ xanh, cười như hai đứa trẻ năm tuổi.

Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã tươi cười, những phiền não tích luỹ từ cuộc hành trình ồn ào, nháy mắt đều tan biến. Đôi mắt anh sáng lấp lánh, thậm chí còn mang theo một chút thỏa mãn. Anh muốn rằng, mỗi lần trải qua một trận ồn ào như vừa rồi, đều có thể nhìn thấy Tiểu Nhã tươi cười, như vậy thì dù cho có ồn ào bao nhiêu cũng có thể chịu đựng được.

Hai người cười đủ rồi, Lương Nặc Nặc lúc này mới quay sang đánh giá chàng trai vẫn luôn yên lặng đứng bên sườn núi, vừa thấy, lập tức hâm mộ ghen tị nói: "Một người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà lại bị cậu cướp mất."

"Ghen à?" Mộc Tiểu Nhã cười, "Tớ phải xếp hàng trước mười mấy năm mới lấy được đó."

"Biết biết biết, tớ biết hai người thanh mai trúc mã rồi."

Hai người lùi lại vài bước, Lương Nặc Nặc thoải mái hào phóng vươn tay với Bạch Xuyên: "Xin chào, em là Lương Nặc Nặc, là bạn tốt của vợ anh."

Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn Bạch Xuyên, nhưng cô cũng không thúc giục hay nhắc nhở, mà là an tĩnh ở một bên chờ, chờ Bạch Xuyên tự mình đáp lại.

Bạch Xuyên đầu tiên là ngơ ngác nhìn Lương Nặc Nặc đang vươn tay ra, lại nhìn lên mặt Lương Nặc Nặc, toàn bộ quá trình đều diễn ra chậm chạp.

Mà Lương Nặc Nặc cũng không nóng nảy, vẫn giữ nụ cười chân thành, kiên nhẫn chờ Bạch Xuyên đáp lại. Tình trạng của Bạch Xuyên cô đã sớm nghe Mộc Tiểu Nhã đề cập qua, cho nên lúc này vẫn chưa cảm thấy kỳ lạ và không kiên nhẫn.

"Xin chào." Hai phút sau, Bạch Xuyên rốt cuộc cũng đáp lại, nhưng anh cũng chỉ chào mà thôi, chứ không nắm lại tay Lương Nặc Nặc.

Dù chỉ là trả lời, cũng đã khiến Mộc Tiểu Nhã cao hứng. Bởi vì Bạch Xuyên chỉ dùng có hai phút, đã tiếp nhận bạn của cô.

"Tớ quyết định, lần sau nói gì với anh ấy tuyệt đối sẽ không đi kèm hành động nào nữa." Duỗi tay nửa ngày cũng vô dụng, Lương Nặc Nặc vừa xoa cánh tay vừa nhõng nhẽo với Mộc Tiểu Nhã.

Mộc Tiểu Nhã cũng không phản ứng lại với cô ấy, nắm lấy tay Bạch Xuyên cùng đi lên núi.

Lương Nặc Nặc xách hành lý đuổi sát theo Mộc Tiểu Nhã, dẫn hai người vào nhà gỗ nhỏ trong Anh Đào Viên.

Nhà gỗ nhỏ có tổng cộng 5 gian, liên kết thành một khối, được xây ở trung tâm vườn anh đào.

Lương Nặc Nặc đưa một gian phòng cho Mộc Tiểu Nhã, sau đó giới thiệu: "Phía sau là phòng bếp, bên phải là phòng tắm, các cậu trước tiên đi tắm rửa thay quần áo đi, lúc ra là có thể ăn cơm rồi. Tớ ở ngay bên cạnh, lúc nào cần thì cứ gọi."

"Được." Mộc Tiểu Nhã đánh giá nhà gỗ một chút, bên trong không gian rất lớn, đại khái khoảng hai mươi mét vuông. Phòng trang trí tuy đơn giản, nhưng rất có tình thú, Lương Nặc Nặc thậm chí còn chuẩn bị cho bọn họ chăn gối đỏ thẫm, giống hệt phòng tân hôn.

"Tớ đi trước làm cơm tối đây." Đi tới cửa, Lương Nặc Nặc bỗng nhiên xoay người lại, nháy mắt với Mộc Tiểu Nhã, "Nhắc nhở thân thiện."

"Cái gì?" Mộc Tiểu Nhã hỏi.

"Nơi này cách âm không tốt, các cậu buổi tối... chú ý chút nha." Nói xong, Lương Nặc Nặc vội tông cửa ra ngoài, vừa vặn tránh thoát Mộc Tiểu Nhã thẹn quá thành giận mà phi giày vào mình.

Mộc Tiểu Nhã thở phì phì một hồi, vừa lúc đối mắt với Bạch Xuyên, lúc này trong đầu lại nghĩ đến tư tưởng không tốt đẹp của Lương Nặc Nặc, thu cũng thu lại không được.

"Không sao, tôi có thể mang tai nghe." Bạch Xuyên tỏ vẻ từ lúc Tiểu Nhã mua tai nghe cho anh, anh đã không có sợ âm thanh như trước nữa.

"..." Loại chuyện này mang tai nghe có thể có ích lợi gì!!

———

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Xuyên: Mang tai nghe vô dụng, vậy phải làm sao bây giờ?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!