Edit: Flanty
Trước cổng bệnh viện, Mộc Tiểu Nhã đưa Bạch Xuyên theo cùng tạm biệt cha mẹ mình.
"Ba, mẹ, đêm nay con ở nhà Tiểu Xuyên."
"Mẹ biết, ngày mai mẹ sẽ thu dọn quần áo của con đưa qua đó." Thẩm Thanh Di gật đầu.
"Không cần, ngày mai con sẽ về thu dọn." Mộc Tiểu Nhã từ chối.
"Cũng được." Thẩm Thanh Di lên tiếng, lại quay đầu nhìn Bạch Xuyên đang đứng cạnh con gái mình, hỏi "Tiểu Xuyên, tay còn đau không?"
"Không đau." Tâm tình của Bạch Xuyên lúc này rất tốt, không cảm thấy đau tay.
"Vậy là tốt rồi, về sau... có rảnh thì cùng Tiểu Nhã về nhà chơi." Thẩm Thanh Di biết, hôm nay con gái mình qua đó, xem như đã hoàn toàn được gả đi. Chỉ cần nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Di lại không khỏi có chút chua xót.
"Đi thôi, xe đến rồi." Mộc Nhược Chu nhắc nhở vợ.
Cùng thông gia nói lời tạm biệt, Mộc Nhược Chu và vợ lên xe rời đi. Xe đã đi thật xa, chỉ là ánh mắt Thẩm Thanh Di vẫn như cũ không nhịn được quay đầu nhìn lại.
"Đừng nhìn, ngày mai không phải con bé liền trở lại rồi sao." Mộc Nhược Chu an ủi vợ.
"Ông nói xem Tiểu Nhã nhà chúng ta cứ như vậy liền gả chồng sao?" Thẩm Thanh Di không phải không nghĩ tới cảnh con gái mình lấy chồng, nhưng cũng không nghĩ tới lại đột nhiên như thế, khiến cho họ không thể yên tâm.
"Cũng cách không xa, có thể gặp nhau bất cứ lúc nào." Trong lòng Mộc Nhược Chu cũng không chịu nổi, nhưng ông vẫn muốn an ủi vợ mình.
"Tôi biết, chỉ là trong lòng không yên ổn." Thẩm Thanh Di lo lắng, "Ông nói dáng vẻ kia của Tiểu Xuyên, nếu về sau lại phát bệnh, thằng bé sức lực lớn như vậy, Tiểu Nhã phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không, bà thông gia không phải nói rồi sao, Tiểu Xuyên rất ít khi phát bệnh, hôm nay là tình huống bất ngờ."
"Nếu không phải... vừa rồi ở bệnh viện tôi thật sự muốn đổi ý, không đồng ý nữa." Thẩm Thanh Di bị bộ dáng của Bạch Xuyên dọa cho không nhẹ, bà vẫn luôn cho rằng Bạch Xuyên chỉ là không thích nói chuyện, không hiểu cách giao tiếp, thế nào cũng không nghĩ tới anh lúc bắt đầu phát bệnh sẽ có khuynh hướng bạo lực.
Trong thời gian Bạch Xuyên tiếp nhận điều trị ở bệnh viện, Thẩm Thanh Di vẫn luôn rối rắm, bà vốn dĩ không xem trọng hôn sự này, hiện giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng Bạch Xuyên phát bệnh, bà gần như muốn lập tức đưa Mộc Tiểu Nhã trở về. Nhưng cuối cùng, bà nhìn thấy Bạch Xuyên cười.
Thẩm Thanh Di không biết nên hình dung như thế nào khuôn mặt tươi cười kia, đó là một nụ cười dịu dàng mặc cho ai nhìn cũng đều sẽ mềm lòng. Một khắc ấy toàn thân Bạch Xuyên tản ra loại hơi thở đầy sức sống, tựa như một hạt giống đang vật lộn trong mùa xuân để hướng về phía mặt trời mà sinh trưởng, mà con gái Tiểu Nhã của mình, chính là mặt trời đó.
Thẩm Thanh Di bỗng nhiên có chút chua xót, bà lặng lẽ quay đầu lại nhìn chồng mình, phát hiện biểu tình của ông ấy cũng không khác là bao. Mà khi đó, mẹ Bạch Xuyên đã khóc không thành tiếng. Cuối cùng bà mềm lòng, để con gái lại cho Bạch Xuyên.
"Yên tâm đi, Bạch gia sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã." Mộc Nhược Chu an ủi vợ, đồng thời cũng an ủi chính mình.
———
Bạch Tranh lái xe, trên xe chở Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên. Anh đóng cửa sổ xe lại, ngăn cách hầu hết tạp âm bên ngoài, sau đó mở radio, phát một khúc dương cầm nhẹ nhàng.
Đây là khúc nhạc giáo sư Phùng cho bọn họ, nghe nói có thể giúp ổn định cảm xúc của người mắc chứng tự kỷ, dù ở nhà hay trên xe của anh với cha mẹ đều chuẩn bị sẵn, chỉ cần thấy cảm xúc của Bạch Xuyên xao động, sẽ lập tức lấy ra cho thằng bé nghe.
Bạch Tranh một bên điều chỉnh lại âm lượng, một bên trộm nhìn từ kính chiếu hậu quan sát tình huống phía sau. Bạch Xuyên rất yên lặng, anh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, dường như đang ngủ, trên người không còn nửa điểm hơi thở táo bạo. Cũng không có... nụ cười sống động như vừa rồi.
Bạch Tranh không phải chưa từng thấy Bạch Xuyên cười, từ nhỏ đến lớn, Bạch Xuyên cũng có lúc vui vẻ. Bạch Xuyên cười rộ lên thích nhấp môi, đôi mắt sáng lấp lánh, lỗ tai còn phiếm hồng. Người một nhà bọn họ đều thích nhìn Bạch Xuyên cười, chỉ cần Bạch Xuyên cười, so với lợi nhuận công ty một năm tăng gấp bội còn hưng phấn hơn. Nhưng loại tươi cười vừa rồi, bọn họ chưa từng thấy qua.
Chỉ có đối với Mộc Tiểu Nhã mới có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười ấy sao?
Bạch Tranh vừa quan sát Bạch Xuyên cũng đồng thời quan sát đến Tiểu Nhã, Mộc Tiểu Nhã đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, dường như đang đánh giá phong cảnh ven đường, nhưng cứ cách một lúc lại quay đầu nhìn lại, xác nhận xem Bạch Xuyên có tỉnh hay không.
Xe nhanh chóng trở lại biệt thự Bạch gia, không cần Bạch Tranh nhắc nhở, Mộc Tiểu Nhã cũng đã đánh thức Bạch Xuyên. Hai người xuống xe, Bạch Quốc Du cùng vợ Lý Dung đã về trước bọn họ, đang đứng trước cửa biệt thự chờ.
"Chú Lý, đây là Tiểu Nhã, vợ của Tiểu Xuyên." Lý Dung giới thiệu thân phận của Mộc Tiểu Nhã cho quản gia.
"Biết, biết, chào Nhị thiếu phu nhân." Chú Lý đã sớm nghe nói tới Mộc Tiểu Nhã, lúc này thấy, phát hiện đúng như trong lời đồn, Nhị thiếu nhà bọn họ quả nhiên vô cùng thân thiết với cô ấy.
"Tiểu Nhã, đây là chú Lý, quản gia trong nhà, về sau có chuyện gì con đều có thể tìm ông ấy."
"Chào chú Lý." Mộc Tiểu Nhã hướng về phía chú Lý thăm hỏi.
"Không dám không dám, về sau Nhị thiếu phu nhân có chuyện gì cứ việc phân phó."
Bạch Xuyên vừa mới phát bệnh, lúc này cần nhất chính là nghỉ ngơi, cho nên mọi người không hàn huyên quá lâu, vào nhà, Lý Dung đưa Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên tới cửa phòng ngủ, dặn dò vài câu đơn giản rồi rời đi.
Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Bạch Xuyên và Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã chưa vội đánh giá phòng ngủ của Bạch Xuyên, cô đưa Bạch Xuyên đến mép giường, xốc lên chăn, ý bảo anh nằm xuống nghỉ ngơi.
"Còn chưa tắm rửa." Bạch Xuyên quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
Bạch Xuyên muốn tắm rửa? Mộc Tiểu Nhã theo bản năng nhìn cánh tay phải mới được băng bó của Bạch Xuyên, nói: "Tay anh bị thương, không thể đụng vào nước."
Bạch Xuyên cúi đầu nhìn tay phải mình, nhíu mày không vui: "Tôi muốn tắm rửa."
"..." Còn rất thích sạch sẽ, Mộc Tiểu Nhã hết cách, "Anh sẽ không muốn em giúp anh tắm đấy chứ."
Bạch Xuyên trầm mặc một lát, giống như có chút khó xử.
"Anh muốn em cũng sẽ không giúp." Mộc Tiểu Nhã thấy anh vẫn còn khó xử, đột nhiên mỉm cười "Chờ chút, em đi nhờ chú Lý lại đây giúp anh."
"Không cần, tôi tự mình tắm." Bạch Xuyên không chút do dự, lập tức cự tuyệt.
"Đã nói, anh không thể đụng vào nước."
"Không tắm... tôi không ngủ được." Người có bệnh tự kỷ đại đa số đều mắc chứng
rối loạn ám ảnh cưỡng chế[1], họ sẽ có những quy luật sinh hoạt riêng của mình, sẽ không dễ dàng thay đổi hoặc biến mất, một khi bị thay đổi hoặc biến mất, bọn họ sẽ lo âu bất an.
[1] Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức. (Xem thêm tại Wikipedia) Cứ như vậy lăn lộn một hồi, dường như thật sự không ngủ được.
"Vậy anh đợi một lát, em đi lấy màng bọc thực phẩm cho anh." Mộc Tiểu Nhã đi ra ngoài, tìm chú Lý muốn lấy màng bọc thực phẩm, lấy về đem tay bị thương của Bạch Xuyên bọc trong ba tầng ngoài ba tầng lại quấn lại thêm hai lần nữa, cũng không khác móng heo là mấy mới dừng lại.
"Được rồi, đi tắm đi. Không được để tay phải chạm vào nước biết không?"
"Ừ." Bạch Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước, Mộc Tiểu Nhã không có gì làm, lúc này mới bắt đầu đánh giá phòng Bạch Xuyên. Phòng anh rất đơn giản, không có thêm đồ trang trí nào ngoài nội thất vốn có. Trong phòng nhiều nhất chính là sách, trong một góc gần ban công, có một kệ sách lớn đại khái cao hai mét, trên đó đầy các loại sách mà Mộc Tiểu Nhã thấy chưa thấy qua bao giờ. Còn độ dày của sách thì làm Mộc Tiểu Nhã hoài nghi nghiêm trọng, tùy tiện rơi một quyển vào đầu, có thể lập tức dẫn đến chấn động não không?
Bạch Xuyên thích đọc sách, Mộc Tiểu Nhã nhớ rõ trong nhà bà Bạch cũng có một thư phòng rất lớn, bên trong chứa thật nhiều sách, khi còn nhỏ cô không muốn chạy đến thư viện, liền sang nhà bà Bạch xem sách. Nhưng mà sách trong nhà bà Bạch dường như đều là sách nổi tiếng, có đôi khi xem đến chán, cô sẽ ôm trộm một quyển truyện tranh của mình qua, sau đó bắt Bạch Xuyên phải xem cùng cô. Còn không cho anh xem nhanh hơn mình.
Tiếng nước ngừng lại, Mộc Tiểu Nhã biết Bạch Xuyên gần như đã tắm xong. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Bạch Xuyên đã mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, đầu tóc anh ướt đẫm, việc đầu tiên chính là giơ tay phải hướng về phía Mộc Tiểu Nhã đang đứng ngoài ban công, nói: "Không ướt."
Mộc Tiểu Nhã nhìn cánh tay bị mình quấn thành cái móng heo kia, quá xấu hổ.
"Ngồi xuống, em tháo ra cho anh." Mộc Tiểu Nhã bảo Bạch Xuyên ngồi xuống, sau đó đi đến phòng tắm cầm một cái khăn lông ra, trực tiếp chụp lên đầu Bạch Xuyên mà lau, chờ đến khi tóc đã đỡ ướt, mới cúi đầu tháo màng bọc thực phẩm cho Bạch Xuyên. Tháo ra xong, Mộc Tiểu Nhã lại đi tìm máy sấy, giúp Bạch Xuyên đem chỗ tóc còn lại sấy cho khô hoàn toàn.
Trong lúc này, Bạch Xuyên vẫn luôn an tĩnh ngồi, tùy ý để Mộc Tiểu Nhã hành động, ngoan ngoãn đến mức đôi mắt cũng chưa chớp lấy một cái.
"Tốt, anh đi ngủ đi, em đi tắm đã."
Mộc Tiểu Nhã để Bạch Xuyên nghỉ ngơi, sau đó vào phòng tắm. Tắm đơn giản một lúc, cô đột nhiên phát hiện ra mình không mang theo quần áo, đành phải lấy tạm một chiếc áo thun từ trong tủ của Bạch Xuyên ra thay. Chờ tới khi cô dọn dẹp xong và ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện người vốn phải đang nằm nghỉ là Bạch Xuyên lại vẫn như cũ ngồi ở đầu giường. Hai mắt to sáng ngời có thần nhìn thẳng vào cô, một chút buồn ngủ cũng không có.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Mộc Tiểu Nhã kỳ quái hỏi.
"Chờ em." Bạch Xuyên trả lời.
Mộc Tiểu Nhã đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhoẻn miệng cười, cô đi đến mép giường, xốc chăn lên ngồi xuống bên cạnh Bạch Xuyên. Tiếp theo đó, Mộc Tiểu Nhã không chút mất tự nhiên và ngượng ngùng nào, cũng không giống một người vợ lần đầu chung chăn gối với chồng, tự giác nằm xuống.
"Tốt, em đã trở về, bây giờ có thể ngủ rồi chứ?" Mộc Tiểu Nhã coi Bạch Xuyên như đứa trẻ mà dỗ dành.
Không sai, trong mắt Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên chính là một đứa nhỏ, cô chỉ là coi anh như một đứa trẻ để chăm sóc. Vì thế cho dù lúc này hai người đã cùng chung chăn gối, cũng không sinh ra chút cảm xúc nào.
"Còn đau không?" Bạch Xuyên đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Tôi đẩy." Bạch Xuyên nhìn về phía eo Mộc Tiểu Nhã.
"À, không đau." Mộc Tiểu Nhã bừng tỉnh, cười.
Bạch Xuyên suy nghĩ, bỗng nhiên duỗi tay vén áo thun Mộc Tiểu Nhã lên.
"Anh làm gì?" Mộc Tiểu Nhã hoảng sợ, vội vàng duỗi tay ngăn cản bàn tay đã bắt lấy vạt áo cô.
"Tôi muốn nhìn một chút."
"Không cần, thật sự không có việc gì, một chút cũng không đau." Mộc Tiểu Nhã cực lực khuyên nhủ, nhưng cô đã xem nhẹ sự chấp nhất của người tự kỷ.
Bạch Xuyên thấy Mộc Tiểu Nhã không đồng ý, anh không mạnh mẽ vén áo Mộc Tiểu Nhã nữa, nhưng cũng không buông tay, vẫn duy trì động tác này, dùng một đôi mắt nai con lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Nhã. Ánh mắt kia vô cùng kiên định, giống như nếu đêm nay Mộc Tiểu Nhã không cho anh nhìn, đừng nghĩ sẽ được ngủ.
"..." Mộc Tiểu Nhã muốn khóc, cô rốt cuộc thế nào mà đọc được nhiều thứ từ ánh mắt của Bạch Xuyên vậy.
"Anh... nhất định phải xem?" Không được, cô không tin, cô muốn hỏi một chút.
Bạch Xuyên gật đầu.
"Không xem được không?" Mộc Tiểu Nhã thương lượng.
Bạch Xuyên tiếp tục lẳng lặng nhìn chằm chằm.
Hừ, anh thắng!
Mộc Tiểu Nhã cắn răng, chỉ là xem thôi mà, dù sao họ cũng là vợ chồng, nhìn một cái cũng không có gì. Lại nói Bạch Xuyên cái gì cũng không hiểu, anh chỉ đơn thuần quan tâm mình bị thương thế nào mà thôi, nhìn cũng sẽ không nghĩ loạn.
Nghĩ như vậy, Mộc Tiểu Nhã buông lỏng cánh tay đang đè Bạch Xuyên, xoay người, chủ động đưa lưng lại cho Bạch Xuyên xem.
Mộc Tiểu Nhã cong người, không nhìn biểu cảm của Bạch Xuyên, cô chỉ cảm giác được quần áo của mình bị cuốn lên một chút, đại khái cuốn tới vị trí bị thương. Sau đó, có hai ngón tay hơi nóng, nhẹ nhàng ấn vào eo cô, ôn nhu vuốt ve.
Eo Mộc Tiểu Nhã chưa từng bị người khác vuốt ve như vậy, cô chỉ cảm thấy cả người giật mình một cái, một cảm giác tê dại chạy thẳng đến, làm cả người cô run rẩy.
"Làm em đau?" Hơi thở của Bạch Xuyên phun vào sườn mặt Mộc Tiểu Nhã, hơi thở nam tính nháy mắt làm mặt cô đỏ ửng.
Mẹ kiếp, vả mặt tới nhanh như vậy.
Thật ra Bạch Xuyên không nghĩ nhiều, chỉ là cô cảm thấy mình không thích hợp.