Phong Tùy ngẩn người ra, anh lập tức lấy sợi dây màu đỏ trong tay của cô treo vào sợi dây bên cạnh anh, vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Anh không trả lời, Cố Duyên lấy lại tinh thần, trong lòng có chút hối hận vì bản thân nhiều chuyện. Đồng thời âm thầm suy đoán sự im lặng của anh có ý nghĩa gì? Anh và Dao Trụ không treo sợi dây nhân duyên? Hay là không muốn nói cho cô biết treo ở đâu?
“Anh không sợ em tháo nó à?” Để làm dịu đi bầu không khí giữa hai người, Cố Duyên cố ý cười trêu đùa anh.
“Nếu như em tháo thì tốt rồi, chứng minh trong lòng em vẫn yêu anh.”
“Anh và Dao Trụ đến sớm như vậy, cũng cầu bình an sao?” Cố Duyên cố hết sức gia tăng tốc độ đuổi kịp bước chân của anh.
Thực ra điều mà cô muốn hỏi là anh và Dao Trụ sao lại đến sớm như vậy, mấy giờ xuất phát, có phải hai người họ cùng nhau qua đêm ở căn biệt thự bên bờ biển hay không. Chỉ là, nếu Phong Tùy thực sự giấu cô ta, sao có thể thành thật trả lời những câu hỏi của cô được chứ?
“Cô ấy muốn đến, anh sẽ đến cùng cô ấy.” Quả nhiên, Phong Tùy chỉ trả trả lời đơn giản như vậy, thế là cô từ bỏ tìm hiểu sự thật từ chính miệng của anh.
Xe của Phong Tùy bị Dao Trụ lái đi, anh chỉ có thể ngồi xe của Cố Duyên, ngồi trên xe, Cố Duyên cầm vô lăng hỏi anh: “Anh định ở đâu?”
“Biệt thự cạnh bờ biển.” Phong Tùy nhìn cô: “Hay là để cho anh lái xe đi.”
Cả đời anh chưa từng ngồi xe phụ nữ lái, không phải là không yên tâm mà là cảm thấy không tốt.
“Không sao đâu, độ an toàn của chiếc xe này rất cao, anh yên tâm đi.”
“Là bác trai Hách mua cho em à?”
“Chiếc xe này có giá hơn ba mươi ba tỷ, ngoài ông ấy ra còn có ai cho nữa?” Cố Duyên nói xong, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Em nói ông ấy đừng mua vì em rất ít khi đi ra ngoài, nhưng ông ấy nhất quyết mua.”
Trong lòng cô biết rõ, Phong Hách muốn bù đắp cho cô về mặt vật chất, nhưng cô vốn dĩ không cần bất kì bù đắp nào cả, trước đây cô lưu lạc bên ngoài cũng không phải lỗi của Phong Hách, vốn dĩ không cần thiết phải bù đắp.
Những điều này Phong Hách đều không hiểu, ông ấy cho rằng Cố Duyên thích xe hàng hiệu giống những cô gái khác. Mà cô lại là con gái duy nhất của ông, ông muốn con gái mình cũng phải sống hạnh phúc giống như họ.
“Nếu như anh là chồng của em, anh sẽ không để em lái xe, lại càng không mua xe cho em.”
“Ý của anh là mỗi lần ra khỏi nhà anh sẽ đích thân đưa đón em?”
“Đúng thế.” Phong Tùy trả lời rất nghiêm túc.
“…”
Trong lòng Cố Duyên chớp mắt cảm thấy ấm áp, người đàn ông huyền bí vô tình lạnh nhạt như vậy đang ở trước mặt cô đây sao? Anh ấy có thể làm được sao?
Cô không tin, không dám tin.
“Cẩn thận.” Phong Tùy đột nhiên lên tiếng, Cố Duyên hoàn hồn, vừa kịp tránh một người qua đường.
“Thấy chưa, đúng là không thể tin cậy phụ nữ lái xe được.” Phong Tùy vẫn cầm vô lăng, sắc mặt có chút khó coi.
Cố Duyên vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lúc nhất thời có chút ngây người ra, cho mãi đến khi Phong Tùy vỗ vào đầu cô một cái, cô mới tập trung trở lại, cô vừa cầm vô lăng vừa cười ngượng ngùng: “Ngại quá, vừa nãy không chú ý đến tình hình giao thông.”
“Lúc lái xe có thể ngây người ra sao?”
“Xin lỗi.”
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Cố Duyên lắc đầu, cũng không thể nói cho anh biết cô đang suy nghĩ đến anh.
“Xuống xe, mở cửa xe cho anh.” Phong Tùy ra lệnh.
Cố Duyên không muốn tranh luận với anh, ngoan ngoãn dừng xe ở bên đường, hai người đổi vị trí, Phong Tùy lại hỏi: “Lát nữa em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi thăm ông nội, lâu lắm rồi chưa thăm ông.” Cố Duyên nghĩ một lát: “Hay là xe cho anh dùng trước, đến lúc đó anh lái xe về nhà họ Phong là được.”
“Anh đưa em đến nhà ông nội, sau đó sẽ đi đón em.” Phong Tùy ra quyết định thay cô, Cố Duyên định nói không cần nhưng lại nhìn thấy gương mặt kiên trì của anh, đành thôi.
Từ sau khi quay về nhà họ Phong, Cố Duyên trở lại nhà họ Cố hai lần, lần đầu tiên cô trở lại bị ông Cố đuổi ra ngoài, lần thứ hai đến lúc ông Cố đi ra ngoài, hôm nay là lần thứ ba, cũng là lúc ông Cố đi làm.
Thấy cô trở về, ông cụ Cố vui vẻ, kéo tay cô ân cần hỏi han, hỏi cô có quen khi ở nhà họ Phong hay không, Cố Duyên gật đầu.
Cô nhìn cửa phòng đóng chặt của cha mẹ, hỏi: “Bây giờ cha mẹ cháu vẫn tốt chứ ạ?”
Ông cụ Cố thở dài yếu ớt, nói: “Cha cháu vẫn tốt, mẹ con không tốt cho lắm, cả ngày nhắc đến Phong Thanh mãi, không thì cũng ngồi thẫn thờ trong phòng không ra ngoài, cứ tiếp tục như thế, ông sợ mẹ cháu sẽ bị bệnh tâm thần mất.”
“Bây giờ mẹ cháu có ở trong phòng không?”
“Có, cháu đi khuyên mẹ cháu đi.”
“Dạ.” Cố Duyên đứng lên, đi đến cửa phòng ngủ của Diêu Tố gõ hai tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Phòng ngủ không lớn, rèm cửa sổ mở một nửa, một chùm tia sáng lờ mờ trong phòng, xuyên thấu trong mùa đông nên có chút âm u lạnh lẽo, còn Diêu Tố lúc này đang đầu bù tóc rối ngồi trong đống chăn nhìn chằm chằm vào cái gì đó.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Tố, Cố Duyên đã cảm thấy bà ấy vô cùng đẹp, khuôn mặt và vóc dáng đẹp hơn hẳn so với những người cùng tuổi, chính vì có một người mẹ xuất sắc như vậy nên mới sinh ra một đứa con đẹp trai như Phong Thanh.
Nhưng Diêu Tố ngày hôm nay, mới ba năm ngắn ngủi lại hoàn toàn như biến thành người khác vậy, vẻ mặt ủ rũ, đầu tóc rối bời, lôi thôi lếch thếch…
Nếu như Phong Thanh thấy bà ấy như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
“Mẹ.” Cố Duyên đứng ở ngoài cửa gọi một tiếng thân thiết.
Diêu Tố ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô, bà nhếch miệng cười nhạt rồi nói: “Con đến rồi.”
“Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì thế?” Cô đi vào ngồi bên cạnh giường của Diêu Tố, trước mặt bà là những tấm hình rải rác khắp nơi, đều là hình của Phong Thanh.
Cố Duyên cầm lấy mấy tấm hình rồi nhìn chúng, cô phát hiện rất nhiều tấm hình đều là ảnh của Phong Thanh hồi nhỏ, Phong Thanh hồi nhỏ cũng là một cậu bé đẹp trai. Ảnh chụp Phong Thanh lúc đó Cố Duyên đều đã xem qua nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn ảnh Phong Thanh.
Từng tấm ảnh, từng khuôn mặt buồn vui trong đó, tất cả đều quen thuộc với cô, đã lâu cô không gặp Phong Thanh!
Trong đó còn có một vài tấm ảnh mấy năm gần đây, có ảnh cô và anh chụp chung với nhau. Trong đó có mấy tấm là ngày sinh nhật của cô năm hai mươi hai tuổi, Phong Thanh ôm cô, cùng cô thổi hai mươi hai cây nến. Cô nhớ lúc đó cô và anh đều cầu nguyện: Mãi mãi ở bên nhau!
Nhìn những tấm hình này, khóe mắt của cô đột nhiên nóng lên, cô đặt ảnh trở về trước mặt Diêu Tố.
Sau khi Phong Thanh đi, cô cũng không dám xem bất kì thứ gì có liên quan đến anh, đặc biệt là ảnh của anh.
“Những thứ này đều từ trong phòng của Phong Thanh, có nhiều thứ mẹ chưa từng thấy qua.” Diêu Tố cười khổ sở, đẩy một tấm ảnh bà và Phong Thành chụp chung cho cô: “Con xem, Phong Thanh hồi đó thật ngoan, nhìn thế nào cũng không giống người không cần mẹ ruột.”
Cố Duyên cầm lấy tấm ảnh bà đưa cho cô nhưng không hề nhìn nó, mà lại đặt nó trở về chiếc hộp, sau đó cũng xếp từng tấm ảnh vào đó. Thu dọn xong, cô kéo tay của Diêu Tố nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, anh Phong Thanh không phải là không cần mẹ, anh ấy nhất định sẽ trở về bên mẹ thôi, vì vậy mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt.”
“Sẽ không đâu, nó sẽ không trở về nữa đâu…”
“Chỉ cần mẹ kiên trì thì nhất định đợi được anh ấy.” Cố Duyên nghẹn nào nói.
Thực ra bản thân cô cũng không tin Phong Thanh sẽ trở lại, Phong Thanh bị thương nặng như vậy, đến cả bác sĩ đều nói anh ấy sẽ không tỉnh lại nữa, làm sao có thể trở về chứ? Cô an ủi Diêu Tố đồng thời cũng tự an ủi chính bản thân, cho mình niềm tin, cô vô cùng hy vọng điều này sẽ trở thành hiện thực.
“Con không cần nói nữa.” Diêu Tố lắc đầu, lau nước mắt trên mặt.
Bà ấy như vậy khiến Cố Duyên làm sao yên tâm được đây? Cô bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ đừng khóc nữa, chúng ta vẫn phải sống, không phải sao?”
Đúng là vẫn phải sống, sau khi Phong Thanh mất, liên tiếp mất con, lúc đó bà không muốn sống nữa, nhưng không phải vẫn cố gắng đến tận bây giờ sao? Mặc dù bà đã phải trải qua những tháng vô cùng đau khổ và mệt mỏi.
“Mẹ biết, nhưng mẹ không kiềm chế nổi bản thân nhớ nó.”
Cố Duyên kéo tay, nắm chặt tay bà, cổ họng như bị thứ gì chặn ngang, không nói ra lời.
Cô cũng không kiềm chế được bản thân nhớ anh, hiện giờ anh đang ở đâu, rốt cuộc vẫn ở trên đời này hay sẽ không trở lại nữa. Cho dù anh trở lại làm anh trai ruột của cô, cô cũng bằng lòng.
Hai người im lặng một hổi, Diêu Tố lại lau nước mắt trên mặt lần nữa, nhìn cô hỏi: “Dạo này con khỏe không?”
“Con vẫn tốt ạ.” Cố Duyên khổ sở nuốt xuống cổ họng.
Diêu Tố lại lắc đầu cười khổ: “Làm sao có thể tốt được, mất con, con nhất định sẽ rất đau lòng, đều tại mẹ không nén được sự tức giận…”
“Mẹ, con không trách mẹ đâu.”
“Nhưng mẹ không thể không trách bản thân mình được.”
“Con còn trẻ mà mẹ, lúc nào muốn lại mang thai một đứa nữa là được.” Cố Duyên kiên nhẫn an ủi bà, những lời này Phong Tùy cũng đã từng nói với cô, mang thai thêm đứa nữa, nhưng đứa trẻ này không còn, sao cô không đau lòng được chứ?
Cô không trách Diêu Tố, không phải là bởi vì cô không thương, không nhớ con của cô, mà là… cho dù có trách bà ấy đi chăng nữa thì có thể cứu vãn được gì chứ?
Diêu Tố cũng là một người đáng thương!
“Con trở về cũng tốt, có Phong Hách cưng chiều con, con nhất định sẽ rất vui vẻ, hạnh phúc, sau này con sống cho thật tốt nhé.”
Bà đuổi khéo!
Cố Duyên buồn bã trong lòng, Diêu Tố mặc dù không oán trách cô, nhưng vẫn không chấp nhận cô lại một lần nữa, ngay cả việc cô muốn nói chuyện nhiều với bà, nói hết câu với bà, bà cũng không bằng lòng, xem ra sự ra đi của Phong Thanh đã trở thành một đường ranh giới rõ ràng giữa hai người họ.
Cô không nói gì thêm, gật đầu, xoay người đi ra phòng ngủ.
Từ sau khi đi ra khỏi phòng của Diêu Tố, Cố Duyên lên tầng hai, dự định trở về phòng ngủ của cô xem một lát, lúc đi qua phòng ngủ của Phong Thanh, cô bất giác dừng bước chân của mình, lặng lẽ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Cô không có dũng khí đẩy cửa vào, cũng không cần thiết phải vào, vào rồi lại thấy vật nhớ người. Cô rời ánh mắt khỏi cửa phòng của Phong Thanh, đi vào phòng ngủ của cô.
Phòng ngủ của cô không có khác biệt gì so với trước đây, cô cho rằng ông Cố sẽ vứt tất cả những thứ có liên quan tới cô, sau đó sẽ đóng cửa phòng cô lại, cũng không hoan nghênh cô trở về. May mắn, quan hệ hòa thuận của nhà họ Cố cũng không đến mức hỏng bét như vậy.
“Sao vậy? Không khuyên được ư?” Ông cụ Cố đi tới.
Cố Duyên lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ.
“Ông cũng không khuyên được.” Ông cụ Cố thở dài, lắc đầu: “Một ngôi nhà đang yên đang lành lại tan nát, thực sự thiệt thòi cho cháu quá.”
“Ông nội, cháu không sao.” Cố Duyên đi về phía ông cụ, nắm tay ông an ủi: “Ông nội cũng đừng nản lòng, mẹ cháu là vì quá đau lòng mà thôi, đợi qua thời gian này sẽ tốt trở lại. Hơn nữa, sau này cháu sẽ đến thăm ông thường xuyên hơn.”
“Phong Hách không truy cứu trách nghiệm của nhà họ Cố, chúng ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi, mặc dù ông cũng rất muốn cháu trở về nhưng sau này cháu ít đến một chút, tránh cho ông ấy không vui.”
“Sẽ không đâu, cha cháu rất biết lý lẽ, ông ấy sẽ không ngăn cản cháu trở về đâu.” Cố Duyên nhìn xung quanh phòng ngủ, tất cả đều tự tay cô bố trí, đều là những thứ quen thuộc với cô. So với phòng ngủ rộng lớn sang trọng của nhà họ Phong kia, cô thà ở đây còn hơn.
Chí ít ở đây cô rất tự do, không cần ra cổng đều có quản gia hỏi, sau đó vội vàng sắp xếp tài xế và lộ trình, trong toàn bộ lộ trình không có một chút cảm giác tự do cá nhân gì cả.
Cô biết đây là ý của Phong Hách, cũng là sự quan tâm của ông đối với cô, vì thế cô mới cảm thấy không tự nhiên.
“Xem kìa, Duyên Duyên nhà chúng ta đúng là hiếu thuận, đúng là có lương tâm.” Ông cụ Cố cười ha ha, cười xong lại lập tức nhìn cô tiếc nuối: “Đáng tiếc cháu không phải cháu ruột của nhà hộ Cố chúng ta, không giữ được…”
“Ông nội, ông lại thế nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!