Khi Tô Điền nói cho anh ấy biết, Cố Duyên lấy xe của anh ấy là để chạy đi báo tin cho Phong Tùy, hơn nữa anh cũng chính là người đàn ông đã đưa cho cô chiếc nhẫn kim cương kia, anh ấy đã không tin. Nhưng không ngờ mọi chuyện đều là thật, hóa ra Tô Điền không hề lừa anh ấy.
“Phong Thanh, hiện tại em không tiện giải thích cho anh, xin anh mau đến đây đi, xin anh đó.” Rốt cuộc cô cũng khóc to thành tiếng, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống cần cổ dính đầy máu tươi của Phong Tùy, anh khẽ giật người, cố gắng phun ra một câu: “Anh… không cần hắn giúp…”
Lúc này, sao cô có thể mặc anh tùy hứng chứ, làm sao có thể chỉ vì một câu không muốn của anh mà bỏ qua tay nghề cực chuẩn của Phong Thanh chứ?
Anh ấy lại dừng mấy giây, sau đó mới bình tĩnh nói: “Anh sẽ tới ngay. Bây giờ em phải lập tức tắt điện thoại đi, đề phòng cảnh sát theo dõi xác định vị trí. Duyên Duyên, đây là chuyện phạm pháp, tốt nhất em nên suy nghĩ thật kỹ lần nữa.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi.” Cô không cần suy nghĩ nhiều, vô cùng kiên định trả lời.
“Được rồi.” Phong Thanh vội cúp điện thoại, đứng dậy lấy áo khoác, đi ra khỏi nhà.
Anh ấy vẫn là Phong Thanh của ba năm trước đây. Chỉ cần cô muốn, cô thích, nhất định anh ấy sẽ đồng ý với cô. Ngày hôm nay, mặc dù anh ấy đã sắp kết hôn với Tô Điền, nhưng thói quen cưng chiều cô lên tận trời cao này vẫn như lúc trước không hề thay đổi.
Ngay khi anh ấy xuống đến tầng một, bỗng nhiên Tô Điền tiến tới chặn đường, trong mắt cô ta long lanh ngấn lệ, “Mỗi lần vừa nghe Cố Duyên có việc, anh liền nóng lòng đến mức mất hồn mất vía. Anh muốn đi tìm cô ta sao?”
“Chẳng lẽ không nên ư? Tô Điền, cô thực sự không hề quan tâm đến sống chết của cô ấy sao?” Anh ấy nhìn cô ta chằm chằm, “Nếu đổi lại là Cố Duyên, chỉ cần nghe thấy cô đã xảy ra chuyện, nhất định cô ấy sẽ lo lắng, mà không phải thờ ơ, lạnh nhạt thậm chí còn có chút hả hê giống như cô bây giờ.”
“Là chính cô ta tự nguyện, nói không chừng người ta đã chạy trốn đến tận chân trời với người đàn ông mình thích rồi, anh còn mù quáng gấp gáp làm gì. Này…Phong Thanh. Anh đừng đi, đừng đi…”
Phong Thanh đi rồi, giọng nói của cô ta càng lúc càng bé, cuối cùng chậm rãi ngồi xổm dưới đất khóc to.
Sau khi đưa Phong Tùy đến nhà Dương Xinh Xinh, Cố Duyên lập tức để cho hai người đàn ông đã giúp đỡ mình lái xe cách xa cửa nhà, tránh cho nhiều người cảm thấy chướng mắt.
Trông thấy Phong Tùy máu me đầy người, Dương Sương Sương liền bị dọa đến sợ run chỉ biết đứng ngơ tại cửa. Dương Xinh Xinh đi qua đi lại trước giường, mắng: “Kẻ nào làm anh bị thương vậy? Thật đáng giận. Người đàn ông đẹp trai như thế mà cũng có thể ra tay độc ác được, quá không phải là người.”
Đang bận rộn giúp anh cầm máu, Cố Duyên bỗng ngẩng đầu trừng mắt với cô ấy, “Xinh Xinh, cậu đừng ồn ào nữa, mau đi chuẩn bị một chậu nước sôi qua đây, còn nữa nhớ tìm cho tớ một bộ quần áo sạch sẽ dành cho đàn ông nhé. Nhanh lên.”
“Quần áo của đàn ông? Tớ đi đâu tìm thứ đó chứ?”
“Cậu đừng giả vờ. Đàn ông qua đêm trong phòng cậu nhiều như vậy, cho tớ mượn dùng tạm đi.” Nói xong cô lại quay sang phía Dương Sương Sương, “Sương Sương, cậu ra cửa giúp tớ đón anh Phong Thanh nhé, chắc anh ấy sẽ tới đây rất nhanh thôi. Nhớ kỹ đừng để người ngoài vào nhé.”
“Được.” Cô ấy lập tức xoay người rời đi. Thấy cô sốt ruột đến mức giống như con kiến bò trên chảo nóng, Dương Xinh Xinh cũng không dám nói đùa nữa, chỉ đành ra ngoài cùng Dương Sương Sương. Cuối cùng bên trong phòng ngủ mới yên tĩnh lại.
Lúc này, Phong Tùy gần như đã mất đi ý thức. Hô hấp của anh dồn dập, cả người không hề nhúc nhích.
Cố Duyên cẩn thận cởi bỏ quần áo dính máu trên người anh ra, mặc dù động tác của cô rất dè dặt, nhưng anh vẫn đau đến nhíu mày, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn. Có lẽ cũng vì quá đau mà cả người đều run rẩy.
“Rất đau sao? Anh kiên nhẫn một chút, bác sĩ sẽ tới rất nhanh.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt ga trải giường của anh.
Anh bỗng lật tay túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt yếu ớt chăm chú nhìn vào một bên mặt sưng đỏ của cô. Lúc này anh vẫn còn có lòng quan tâm cô, “Duyên Duyên… Mặt em bị hắn đánh sưng…chờ anh khỏe rồi…nhất định anh sẽ trả thù cho em.”
“Không, anh đã nổ súng bắn hắn một phát, đã trả thù rồi.” Cô hoảng sợ nói.
Trả thù, cô không cần, cũng không muốn nhìn thấy cuộc sống đánh đánh giết giết này. Bây giờ cô chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng khỏe lại.
Anh khó khăn mỉm cười, ánh mắt thoáng dời xuống rơi vào trên bụng cô. Khóe môi anh giật giật, lại không thể nói lên thành lời. Cô biết anh muốn hỏi gì, liền mỉm cười vỗ về, “Anh yên tâm, cục cưng rất tốt.”
Nghe cô nói vậy, anh mới khe khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm.
“Phong Tùy! Phong Tùy! Anh làm sao vậy? Anh mau tỉnh lại đi.” Cố Duyên nóng lòng lay mạnh người anh, nhưng khi nghĩ đến anh đang bị thương, chỉ đành kéo nhẹ tay anh. Nước mắt thi nhau rơi xuống, “Phong Tùy… anh đừng làm em sợ…”
“Duyên Duyên, Phong Thanh đến.” Dương Sương Sương dẫn anh ấy tới đây.
Đi tới trước giường Phong Tùy, vừa nhìn thoáng qua vết thương của anh, anh ấy liền biết là do trúng đạn. Anh ấy bảo Dương Sương Sương cầm một cái móc áo đến đây, còn mình thì lại lấy ra một đống kim truyền trong hòm thuốc, bắt đầu chữa trị.
“Phong Thanh, anh ấy có nguy hiểm đến tính mạng không vậy?” Cô lo lắng nặng nề hỏi.
Nhìn qua Phong Tùy, anh ấy mới nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức. Còn chuyện có nguy hiểm đến tính mạng hay không, anh cũng không dám nói trước.”
Anh ấy truyền nước cho anh, sau khi quan sát kỹ càng liền lập tức dùng tay nâng chiếc cằm tinh tế của anh lên nhìn. Anh ấy bỗng nhíu mày, đột nhiên xoay người nói với ba người các cô: “Duyên Duyên, em đi ra ngoài chờ. Sương Sương, Xinh Xinh, hai người mau đi rửa tay sạch sẽ, đeo gang tay bảo hộ vào rồi tới đây giúp anh.”
“Em…” Cố Duyên vốn định nói mình cũng ở lại giúp đỡ, đương nhiên Phong Thanh biết cô muốn gì, anh ấy liền ngắt lời cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ anh là bác sĩ mổ chính. Cho dù anh nói cái gì em cũng phải nghe.”
Cô là phụ nữ có thai, anh ấy lo lắng lát nữa cô sẽ bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.
Anh ấy đã nói như vậy, cô cũng không dám nói thêm gì nữa. Chỉ đành cùng hai chị em nhà họ Dương đi ra khỏi phòng.
Bên trong phòng ngủ lại lần nữa rơi vào yên tĩnh. Phong Thanh chăm chú nhìn vào Phong Tùy đã không còn chút ý thức nào, sau đó anh ấy nâng tay phải lên, dùng sức ấn mạnh vào miệng vết thương của anh. Anh lập tức đau đến toàn thân run rẩy, khó khăn mở hai mắt ra. Khi thấy người đang đứng bên cạnh mình là Phong Thanh, anh bỗng nhíu chặt chân mày, cơ thể vốn còn yếu ớt trong chớp mắt liền trở nên cảnh giác.
Phong Thanh lạnh lùng khẽ động khóe môi, hỏi anh: “Tại sao lại làm như vậy?”
Phong Tùy khó khăn quay mặt qua chỗ khác, muốn lảng tránh ánh mắt sắc bén của anh ấy, cũng không trả lời vấn đề này.
Phong Thanh lại dùng ngón tay ấn vào vết thương trên lưng anh lần nữa, sức lực còn mạnh hơn so với lúc nãy khiến anh co rúm cả người. Chẳng qua mặc dù đau đớn, nhưng anh không hề kêu lên thành tiếng, không mở miệng cầu xin anh ấy tha thứ.
“Anh nên biết, tôi có rất nhiều biện pháp có thể giết chết anh, nếu như anh không cho tôi một câu trả lời thích hợp.”
Phong Tùy tin anh nói được làm được. Lúc này anh ấy có thể bóp chết anh, làm anh đau đớn đến chết hoặc giao anh cho Tô Uyên, nói chung anh ấy không thiếu gì cách. Cho nên ngay từ đầu anh đã phản đối chuyện cô gọi anh ấy đến. Phong Thanh không giống cô, hơn nữa càng không phải là người bình thường. Ánh mắt anh ấy sắc bén, làm việc rất quyết đoán. Chính là một nhân vật nguy hiểm.
Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Tôi không cần phải cho anh bất kỳ câu trả lời nào, cũng không muốn báo cáo với anh vì sao lại làm như vậy. Anh chỉ cần biết tôi sẽ không làm tổn thương Cố Duyên là được…”
“Dựa vào cái gì để tôi tin tưởng anh?”
“Anh có thể không tin.”
Nói xong câu này, Phong Tùy cũng không còn sức để nói thêm nữa. Anh nhắm mắt lại, ý thức dần dần biến mất khỏi đầu anh.
Phong Thanh do dự một lát, mới đi tới cạnh cửa mở ra một khe hở nhỏ, liền trông thấy dáng vẻ lo lắng, chờ đợi của cô.
Đúng là cô bé ngốc nghếch. Anh ấy bất đắc dĩ cười khổ, xoay người quay lại trước giường Phong Tùy, bắt đầu chuẩn bị giải phẫu.
Anh ấy giúp anh gắp đầu đạn ra, xử lý vết thương thật tốt, sau đó mới rời đi. Trước khi đi, anh ấy đã yêu cầu Cố Duyên về nhà cùng mình. Nhưng thấy Phong Tùy vẫn còn hôn mê, cuối cùng cô đành lắc đầu từ chối.
Lúc này muốn cô rời xa anh, thực sự cô không làm được. Cho dù cô có muốn đi cũng phải chờ đến khi vết thương của anh khá hơn một chút mới được.
Cô giúp anh thay quần áo sạch sẽ, sau đó lại pha nước nóng lau qua mặt mũi chân tay cho anh. Đang dựa vào ghế sofa ngủ gật, Dương Xinh Xinh đột nhiên đứng bật dậy chạy tới giật lấy chậu rửa mặt trong tay cô, cười hì hì nói: “Duyên Duyên, cậu không cho tớ thay quần áo giúp anh ấy là vì sợ tính háo sắc của tớ nổi lên mà cưỡng bức anh ấy. Vậy còn việc rửa mặt mũi này chắc hẳn cậu có thể yên tâm nhường tớ làm chứ?”
Dựa vào tính cách ham mê trai đẹp của cô ấy, tuy không thể chạm vào cơ thể anh, nhưng được sờ tay anh cũng là tốt rồi.
Cố Duyên vừa định nói để tự cô làm thì cô ấy đã không cho cô cơ hội từ chối, vội vàng bưng chậu rửa mặt chạy về phía phòng ngủ. Dương Sương Sương ngồi bên cạnh bỗng bật cười, kéo cô ngồi xuống sofa, “Được rồi, cậu đã mệt mỏi cả đêm cũng nên nghỉ ngơi chút đi. Cứ để nó làm. Để tớ nấu cho cậu ít đồ ăn.”
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tưởng, bây giờ đã là ba giờ sáng nhưng cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ, cũng chẳng muốn ăn gì. Cô lắc đầu nói: “Tớ không muốn ăn, không cần phiền phức vậy đâu.”
“Duyên Duyên, cậu đừng như vậy. Những gì Phong Thanh nhắc nhở cậu quên rồi sao? Cậu đang bị động thai, nên nghỉ ngơi, ăn uống thật tốt.”
Thấy cô ấy nhắc nhở như vậy, cô cũng không dám có ý kiến gì nữa. Bởi vì theo Phong Tùy chạy qua nhảy lại, cô cảm thấy bụng mình có chút đau nhức, suy đoán đầu tiên của Phong Thanh chính là cô bị động thai. Cho nên lúc rời đi, anh ấy đã mua thuốc dưỡng thai về đây cho cô, dặn đi dặn lại cô phải nghỉ ngơi thật tốt, không được hoạt động mạnh nữa.
Cố Duyên cảm thấy việc thay quần áo, lau rửa thân thể cho anh cũng không phải quá nặng nhọc, cho nên đều tự mình làm. Lúc này Dương Sương Sương lại khuyên như thế, cô mới nhận ra bụng mình vẫn đau như trước. Để đứa bé có thể bình an lớn lên, cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi trên sofa nghỉ ngơi, ăn hết bữa ăn khuya Dương Sương Sương nấu cho mình.
Nằm trên sofa, cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Không biết vị cảnh sát bị anh bắn trúng kia có chết không? Nếu như anh ta chết, nhất định tội của anh sẽ tăng thêm một bậc. Không biết bây giờ A Kim có sao không? Lâu như vậy rồi vẫn không có chút tin tức nào của cậu ta, không phải đã bị cảnh sát bắt rồi chứ?
Còn nữa, có phải lúc này Tô Uyên vẫn còn dẫn người đuổi theo khắp nơi tìm cô và Phong Tùy không? Nếu tìm được cô, nhất định sẽ xử lý cô về tội cản trở người thi hành công vụ. Đến lúc đó, không biết sẽ có loại hình phạt nào đang chờ cô đây?
Cô khẽ lắc đầu xua tan ý nghĩ của mình. Cô không để ý đến việc mình sẽ bị xử tội gì, có phải ngồi tù hay không. Chuyện bây giờ cô quan tâm nhất chính là lúc nào anh mới tỉnh lại, có thể vượt qua nguy hiểm lần này không.
Anh còn chưa tỉnh lại, cô vẫn chưa thể yên tâm.
Phong Thanh nói, viên đạn này bắn trúng vị trí chỉ còn cách tim một centimet, nếu như lệch thêm chút nữa, nhất định anh sẽ mất mạng. Thật đúng là trong cái rủi có cái may.
Cô thực sự không nuốt nổi thức ăn, vừa ăn một miếng, dạ dày đã lập tức xôn xao khó chịu. Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng, trong lòng lặng lẽ nói thầm, “Cục cưng, tuy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng con nhất định phải khỏe mạnh nhé.”
Phụ nữ có thai cần nhất chính là tâm trạng thoải mái, còn cô thì sao? Từ khi có đứa bé này cô cũng chưa từng vui vẻ cười đùa, con của cô thật đáng thương. Nghĩ vậy, cô cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn lại ăn thêm vài miếng nữa.
Lúc Dương Xinh Xinh bưng chậu rửa mặt vào trong phòng ngủ, liền tiện tay đóng chặt cửa lại. Sau đó, mới đặt chậu rửa mặt xuống, đi tới ngồi ở trước giường của Phong Tùy, cầm tay anh lên, tham lam ngắm nhìn giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!