Cố Duyên lấy lại tinh thần đi tới, cúi người bước lên xe của hắn.
Xe nổ máy, chậm rãi tiến vào dòng xe, lúc thắt dây an toàn Cố Duyên vô tình nhìn thấy chỗ để đồ ở giữa hai ghế có đặt một chiếc mặt nạ thần chết.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Phó Huệ, chợt hiểu thì ra người đàn ông đeo mặt nạ thần chết trong hội trường ban nãy chính là Phó Huệ! Không ngờ hắn cũng thích tham gia mấy loại hoạt động kiểu này.
Phó Huệ quay đầu nhìn cô rồi nói: “Thỏ trắng chẳng hợp với cô chút nào đâu.”
Cố Duyên liếc nhìn con thỏ trắng trong tay, cười ha hả nói: “Thì ra anh cũng thích tham gia vũ hội hóa trang, anh… có hay đến không?”
“Cũng hiếm khi, hôm nay là lần đầu tham gia, mà còn là bị Giang Ngọc lừa đến.”
“Cô đó? Có thích không?” Phó Huệ hỏi lại.
“Tôi cũng mới đến lần đầu.” Cô bị Lý Lý lôi tới.
“Hiểu ra rồi.”
Hai người kia rốt cuộc muốn làm chuyện xấu gì? Không phải là muốn đẩy cô và Phó Huệ đến cùng nhau sao? Đúng là điên mà!
Nếu lúc này không có Phó Huệ bên cạnh, cô nhất định sẽ gọi điện thoại ngay cho hai người đầu đất kia hỏi xem có phải họ ăn đậu phụ để lớn lên hay không.
Cô đồng ý với Hạnh Hạnh là buổi chiều sẽ đi đón bé tan học cùng Giang Ngọc, bởi vì Giang Ngọc bận việc bên ngoài nên hai người hẹn nhau sẽ gặp mặt ở cổng nhà trẻ.
Nhưng khi đến nhà trẻ thì đến một bóng ma cũng không thấy, Cố Duyên lấy điện thoại ra định gọi điện, phía sau đột nhiên vọng tới một giọng nói quen thuộc: “Cô Cố.”
Giọng nói này rất lạnh nhưng cũng rất hiền từ, không cần đoán Cố Duyên cũng biết đó là Ngự Tứ rồi, nhưng cô vẫn nghi ngờ mà quay người sang hướng khác, mãi đến khi nhìn thấy anh, cô mới kinh ngạc hỏi: “Sếp Ngự, sao anh lại ở đây?”
Hôm nay Ngự Tứ mặc bộ vest màu xám tro cùng một chiếc cà vạt được thắt cẩn thận, vẫn là biểu cảm bình tĩnh như thường. Lướt mắt nhìn Cố Duyên một lượt rồi mới nói: “Sếp Phó nói cô có việc cần tôi giúp đỡ.”
Sếp Phó… Đúng rồi, rốt cuộc sếp Phó kia làm sao vậy? Sao lại gọi Ngự Tứ tới đây chứ? Còn nữa, sao hắn biết cô có việc cần giúp đỡ. Mà kể cả có cần giúp đỡ thì cô cũng đã hẹn Giang Ngọc rồi, đâu có liên quan gì đến hai nhân vật này chứ!
Chắc Giang Ngọc không lỡ hẹn đâu nhỉ?
Da đầu của Cố Duyên đã tê rần, Ngự Tứ là cha ruột của Hạnh Hạnh đó! Cái đồ xấu xa đáng chết đó! Không đến cũng không thèm gọi điện thoại cho cô! Nếu để cô chọn, có đánh chết cô cũng sẽ không cho Ngự Tứ biết về Hạnh Hạnh, kể cả bây giờ anh đã mất trí nhớ!
“À, không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, sếp Ngự anh về đi nhé.” Cố Duyên cuống quýt nói.
Ngự Tứ cũng không thèm nói nhảm với cô, đi tới bên cạnh xe, chuẩn bị mở cửa bên ghế lái, còn một phút nữa sẽ tan học, Cố Duyên nói thầm trong lòng: Đi nhanh đi, đi nhanh đi…
Nhưng đúng lúc này điện thoại của Ngự Tứ reo lên, cánh tay đang nắm tay vịn cửa rút lại, lấy điện thoại di động từ túi ra. Tức giận gằn giọng quát: “Sếp Phó, anh đừng có rảnh rỗi không có việc gì làm nên vẽ chuyện cho người khác làm nhé, tôi rất bận… Biết rồi… Tôi sẽ cố gắng…”
Về sau giọng nói hiền hòa hơn nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước, anh cất điện thoại vào túi rồi đi đến bên người Cố Duyên. Cánh tay dài duỗi ra, ôm eo cô bước vào nhà trẻ.
“Ơ… Anh đang làm cái gì vậy?” Cố Duyên ngạc nhiên, không ngừng giãy giụa. Chuông tan học vừa hay vang lên, các bạn nhỏ đáng yêu chạy ùa ra khỏi phòng học, vẻ mặt hớn hở lao vào lòng cha mẹ mình.
“Cha! Mẹ!” Một giọng nói non nớt vang lên, Cố Duyên còn chưa kịp tách Ngự Tứ ra, Hạnh Hạnh đã vui mừng chạy đến, lao đến ôm chặt Ngự Tứ.
Ngự Tứ bị đụng phải lùi một bước nhỏ về sau, cúi đầu nhìn “con gái ruột” lần thứ hai gặp mặt, không sai, đây chính là lời nhờ vả của sếp Phó, coi bé như con gái ruột của mình, biểu hiện phải thân mật một chút!
Có điều, bé gái trước mắt cũng biết diễn quá đi? Ôm một người đàn ông xa lạ lần đầu gặp mặt đã rất tình cảm gọi người ta là cha rồi.
Ngự Tứ nhếch môi, lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy vai Hạnh Hạnh cười nói: “Hôm nay có ngoan không? Có nghe lời cô giáo hay không?”
Hạnh Hạnh gật đầu: “Hạnh Hạnh rất ngoan, không tin có thể hỏi cô giáo.”
“Đúng đó, anh Hà, Hạnh Hạnh vừa ngoan lại thông minh.” Cô giáo nhà trẻ mỉm cười đi tới, xoa đầu Hạnh Hạnh nói.
Trên trán Ngự Tứ hiện lên một vạch đen.
“Ôi, chồng tôi không phải họ Hà.” Chuyện đã đến nông nỗi này, Cố Duyên đành tiếp tục diễn thôi, làm gì còn đường lui nữa chứ.
Cô giáo nhà trẻ hơi sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười: “Xin lỗi, thì ra là mang họ mẹ.”
Cố Duyên khoác tay Ngự Tứ, mỉm cười: “Đúng đó, chồng tôi đến ở rể nhà họ Hà chúng tôi. “
Trên trán Ngự Tứ xuất hiện vạch đen thứ hai.
“À.” Cô giáo nhà trẻ bày ra bộ dạng bừng tỉnh, biểu cảm như muốn nói: Bảo sao đẹp trai như vậy mà lại chịu mang họ vợ, thì ra là ở rể!
Thấy Ngự Tứ đang tức giận đến nhíu mày lại nhưng vẫn phải giả bộ lịch sự mỉm cười, Cố Duyên biết ngay bản thân đã kích thích tâm hồn của anh. Nhưng lời đã nói ra như bát nước hất đi, đành để anh chịu thiệt làm kẻ được bao nuôi thôi.
Có lẽ cô giáo nhà trẻ cũng phát hiện sắc mặt Ngự Tứ không đúng lắm, vội vàng lấy lòng nói: “Ha ha, Hạnh Hạnh rất giống anh đó, nhất là khuôn mặt, đều đẹp như nhau.”
Cố Duyên quả thực rất muốn hộc máu, cô giáo này cũng nhiều lời quá đi, lại còn nói đến đâu sai đến đấy. Cô thực sự rất muốn hét vào mặt cô ta: Xin cô đừng nói nữa!
Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà so sánh hai người, không thể không thừa nhận, cũng giống nhau đến bốn phần đó, chỉ là bình thường người ta không chú ý đến thì sẽ không đem ra so sánh.
Nhưng Ngự Tứ lại không thèm để ý, trong lòng chỉ coi đây như lời nói khách sáo của người ta, không cần bận tâm.
“Cố Hạnh, đây là cha cậu sao? Đẹp trai quá đó!” Một bé gái mê trai đẹp ngưỡng mộ nói.
Lúc này Cố Duyên mới phát hiện xung quanh còn có rất nhiều bạn nhỏ đang chờ cha mẹ đến đón, Màn kịch này diễn cũng… có tỉ lệ người xem cao đấy nhỉ!
Hạnh Hạnh vòng tay lên cổ Ngự Tứ, thân mật dựa vào lòng anh, mặt hãnh diện nhìn đám bạn kia nói: “Tớ cũng đã nói trước rồi mà, cha tớ đẹp trai lắm đó, chẳng qua cha tới bận rộn công việc nên bình thường chỉ có mẹ đến đón tớ tan học thôi.”
“Cố Hạnh, xin lỗi, tớ không nên nói linh tinh rằng cậu không có cha.” Một bạn nhỏ đi tới xin lỗi Hạnh Hạnh.
Hạnh Hạnh cười hì hì xua tay: “Không sao, chúng ta là bạn tốt mà, mẹ nói giữa bạn bè với nhau không được mang thù hằn.”
Cố Duyên nhìn nụ cười vui sướng khôn xiết trên mặt Hạnh Hạnh, trong lòng đau xót, đôi mắt hiện lên một lớp sương mù. Để không ai phát hiện ra biểu cảm của mình, cô ra sức chớp mắt, đứng dậy đi ra cửa. Lý Lý nói đúng, cô nên cho Hạnh Hạnh một người cha!
Lúc Ngự Tứ ôm Hạnh Hạnh đi ra khỏi nhà trẻ, vừa hay thấy Cố Duyên đang dùng khăn giấy lau mắt, cô đang khóc sao? Anh kinh ngạc.
Cố Duyên thấy bọn họ đi ra, liền đi ôm lấy Hạnh Hạnh đang ở trong lòng Ngự Tứ, cảm kích nói với anh: “Hôm nay phiền anh rồi, cảm ơn nhé.”
Ngự Tứ không nói gì cả, đi tới bên cạnh xe, mở cửa nói với hai mẹ con: “Lên xe đi.”
“Không cần phiền toái như vậy, tôi có thể đi tàu điện ngầm về.” Cô rất ngại làm phiền anh, cô biết Ngự Tứ công việc bộn bề, mỗi phút đều là tiền tài!
“Nếu đã diễn thì phải diễn đến cùng.”
Cố Duyên nhìn mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ vẫn đang nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là đặt Hạnh Hạnh xuống, chuẩn bị lên xe. Chân vừa chạm đất, Hạnh Hạnh vui vẻ leo lên ghế phụ, nhìn người Ngự Tứ cười tủm tỉm: “Cảm ơn chú Ngự, chú Ngự, cháu từng thấy chú hai lần rồi.”
“Ồ? Cháu gặp chú rồi sao?” Ngự Tứ mỉm cười nheo mắt nhìn bé, trên mặt tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, hôm đó ở sân bay, chú Ngự ra đón cái cô hung dữ kia.”
“Hạnh Hạnh, không lễ phép!” Cố Duyên kêu lên một tiếng rồi ôm bé lên đùi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Hạnh ngượng ngùng lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa. Cuối cùng Ngự Tứ cũng nhớ ra, hôm đó anh đi đón bạn thân của em gái – cô Sachi, váy của Sachi bị một bé gái làm bần, lúc đó anh cũng chỉ nhìn lướt qua bé gái đó nên không nhớ khuôn mặt. Không ngờ lại là cô bé trước mặt này, đúng là duyên phận mà?
Lúc này Ngự Tứ mới nghiêm túc quan sát Hạnh Hạnh, da trắng mịn, tóc thắt thành hai bím. Khuôn mặt tinh tế, điểm khiến người khác chú ý nhất chính là đôi mắt to, chớp chớp mắt như một con búp bê, một cô bé xinh đẹp!
Anh chăm chú quan sát, khiến Cố Duyên rất lo lắng, luôn cảm thấy ánh mắt của anh như dao, có thể lôi hết bí mật nhỏ của cô từ trên khuôn mặt của Hạnh Hạnh.
Hai tay cô thu lại, ôm Hạnh Hạnh vào lòng, mỉm cười không mấy tự nhiên: “Sếp Ngự, lái xe đi.”
Chiếc xe Bentley chậm rãi hòa vào dòng xe, đang giờ tan tầm cao điểm, trên đường có rất nhiều xe. Mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong xe, Cố Duyên trộm nhìn Ngự Tứ đang chăm chú lái xe.
Góc nghiêng cứng cỏi, môi mím thành một đường, anh vẫn giống năm năm trước, làm chuyện gì cũng hết sức chăm chú. Đàn ông như vậy rất có tính trách nhiệm, đối với sự vật, đối với sinh mạng…
Xe dừng ở cửa khu nhà, lúc xuống xe, Hạnh Hạnh lưu luyến không rời hỏi thăm: “Chú Ngự, sau này chú có còn đến đón cháu tan học nữa không?”
Ngự Tứ mỉm cười, vuốt ve đầu của bé dịu dàng nói: “Mẹ cháu hình như rất đề phòng chú, chỉ sợ lần sau mẹ cháu muốn đổi chồng mới.”
Cố Duyên hơi ngạc nhiên, sự phòng bị của cô rõ đến vậy sao? Đã khiến anh liếc mắt là nhìn thấu cả rồi. Không ngờ người đàn ông này còn ghi thù, bởi vì tình huống bắt buộc nên mới khiến anh trở thành kẻ được bao nuôi, cũng đâu phải cô cố ý đâu.
“Xin lỗi, vở kịch cần, hy vọng sếp Ngự đừng để bụng.”
“Cha là ông chủ đó, cha thật tài quá đi!” Hạnh Hạnh vui mừng ôm lấy chân anh.
“Học tập cho tốt, đến khi trưởng thành, cháu cũng sẽ rất giỏi.” Ngự Tứ bị dáng vẻ khoa trương của bé chọc cười, Cố Duyên ở bên bất đắc dĩ nói: “Trẻ con bây giờ đều thích tranh đua, nó chưa bao giờ nhắc đến tôi trước mặt bạn bè nó.”
Nói rồi, cô bế Hạnh Hạnh vẫn đang lưu luyến không rời ra khỏi xe, nói lời cảm ơn lần thứ hai với Ngự Tứ sao đó đi về phía vườn hoa. Lúc bước vào cửa, cô bất giác quay đầu lại, thấy Hạnh Hạnh đang làm mặt quỷ với Ngự Tứ, mà anh cũng đang mỉm cười vẫy tay chào bé.
Sợi dây đàn nào đó trong lòng như vừa bị động vào một chút, cũng chỉ là Hạnh Hạnh và Ngự Tứ gặp mặt chính thức lần đầu thôi mà đã hợp nhau đến như vậy, lẽ nào đây chính là quan hệ máu mủ tình thâm sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!