“Tớ lo đột nhiên một ngày nào đó anh ấy bình thường trở lại, nếu anh ấy biết đến sự tồn tại của Hạnh Hạnh, nhất định anh ấy sẽ giành quyền nuôi con với tớ.” Ngự Tứ rất thích trẻ con, trước đấy cô đã biết điều này rồi.
Nhưng điều cô lo lắng không chỉ là điều này, chủ yếu là lo Ngự Tứ bình thường trở lại, tất cả lại quay về mối quan hệ năm năm trước, lại quay về những năm tháng không biết làm thế nào.
“Chắc không đâu, đâu có dễ dàng như vậy, cậu xem ký ức trước mười tuổi của cậu không phải đến nay cậu vẫn chưa nhớ ra sao?” Lý Lý nhún vai, cô ấy không quá hiểu Ngự Tứ, thỉnh thoảng nghe Cố Duyên nhắc đến, gặp mặt một hai lần mà thôi.
“Khi đó tại sao cậu lại ly hôn với anh ta? Cậu yêu anh ta không?” Lý Lý hỏi một câu.
Cố Duyên im lặng, một lát sau mới lắc đầu: “Yêu, còn tại sao ly hôn, nguyên nhân rất phức tạp không nói rõ được.” Cuộc hôn nhân đó đối với cô mà nói có đau có thương, cô thực sự không muốn nhớ lại.
“Được rồi, khi nào thì cậu quay về công ty làm việc? Chuyện bên thành phố Tương thế nào rồi?” Cố Duyên nói sang chuyện khác.
“Sắp xong rồi, nghe nói Mùa Hoa đang bị thu mua, không biết còn có thể trở về tiếp tục đi làm hay không.” Lý Lý vội vàng bỏ thêm một câu: “Trời đất chứng giám, hai ngày nay tớ cũng chỉ nghe Giang Ngọc nói thôi, không phải cố ý lừa cậu gia nhập vào Mùa Hoa.’
“Không sao.”
“Cậu không trách tớ là được rồi.” Lý Lý gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, vô tư nói: “Không thể trở về cũng không sao, cùng lắm thì chúng ta cùng thất nghiệp, chị đây bảo kê cho em.”
“Xem ra cậu còn không biết, người muốn thu mua Mùa Hoa chính là tập đoàn Tần Thị, cũng chính là Ngự Tứ.”
“Hả?”
Cố Duyên cười, quả nhiên Lý Lý không biết!
“Vậy thì dễ rồi, với quan hệ của cậu và Ngự Tứ, muốn giữ chức cũng không dễ.” Nói đến đây, Lý Lý ngừng lại, lại nhún vai một cái: “Xin lỗi, tớ không nên nói đến anh ta.”
Bởi vì mới vừa nhậm chức đã từ chức thì không hay với Giang Ngọc, Cố Duyên đành tiếp tục đi làm ở Mùa Hoa. Phải dựa vào quan hệ giao tiếp của người một nghèo trắng tay này của cô, sau khi tìm được một công việc mới, chắc mình và Hạnh Hạnh đã chết đói ở đầu đường rồi.
Tuần thứ ba sau khi đi làm, rốt cuộc cô cũng gặp được Ngự Tứ, nhưng vẫn chỉ là bóng lưng. Khi cô ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu ngổn ngang, Ngự Tứ đã xẹt qua người cô, cuốn lên một cơn gió yếu ớt, một mùi hương thanh nhã, vẫn là mùi hương tươi mát anh thích nhất năm năm trước.
Trái tim Cố Duyên không khỏi run lên, cũng có lẽ là bởi vì đã từng chung giường chung gối, đã từng hiểu rõ mọi thứ về anh, khi gặp lại lần nữa cũng khó tránh khỏi xấu hổ. Cũng may anh đã quên cô rồi, như vậy cũng tốt!
Nếu năm năm trước đã chọn ly hôn, hôm nay sau nhiều năm, cô cũng không nên còn sót lại bất cứ tình cảm gì với anh.
“Duyên Duyên, viết xong văn bản chưa?” Điện thoại nội tuyến trong phòng làm việc của sếp Phó gọi tới.
“À, xong rồi.” Cố Duyên nhanh chóng thu lại tâm trạng như đang đi vào cõi thần tiên của mình, lưu văn bản lại, in ra.
“Đánh xong rồi thì cầm vào đây.” Nói xong, sếp Phó cúp điện thoại, để lại Cố Duyên khẽ há miệng cứng đờ tại chỗ, cô không muốn tiếp xúc trực tiếp với Ngự Tứ chút nào.
Sếp Phó có lệnh, không muốn gặp mặt cũng không được, dù sao anh cũng không nhớ ra mình, cứ coi như không có chuyện gì là được. Sau khi tự khuyên bảo mình, Cố Duyên cầm văn bản cô tốn hơn ba tiếng đồng hồ mới viết xong đi vào phòng làm việc của sếp Phó.
Phòng làm việc cũng coi như rộng lớn sáng sủa, bốn phía bày đầy sách và tài liệu về thương mại, mà người đàn ông đẹp trai hơn, thành thục hơn, lạnh lùng hơn năm năm trước ấy đang ngồi trước bàn làm việc chỉnh sửa lại tài liệu.
“Sếp Phó, đây là tài liệu anh cần.” Cố Duyên đưa tài liệu lên, sếp Phó hất cằm về phía Ngự Tứ đang ngồi trên ghế sofa: “Đưa tài liệu cho Ngự Tứ.”
Cố Duyên hơi chần chờ, chậm rãi đi tới, nhấc tài liệu trong tay cao hơn: “Sếp Ngự, đây là tài liệu anh cần.”
Sếp Ngự, xưng hô xa lạ biết bao!
Ngày hôm nay của năm năm sau, cô chỉ có thể dùng tư thế này cung kính gọi anh một tiếng sếp Ngự!
Ngự Tứ cũng không ngẩng đầu lên, nhận lấy tài liệu xem.
Nhất thời Cố Duyên không biết mình nên lui ra ngoài hay tiếp tục ở đây đợi anh đọc xong, thực ra tốt nhất là rời đi, vì thế cô quay bước, chuồn là thượng sách!
“Đợi đã!” Ngự Tứ sau lưng gọi cô lại.
Cố Duyên quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh, không biết vì sao lại như bị điện giật, hoảng sợ vội vàng cúi đầu trốn tránh.
Ngự Tứ lại yên lặng nhìn cô chăm chú, từ trên ghế sofa đứng lên, cất bước đi tới trước mặt cô. Anh đưa tay phải ra nâng cằm cô lên, tỉ mỉ dò xét.
Trong ánh mắt anh có kinh ngạc, có ngờ vực…
Cố Duyên bị anh nhìn như vậy, trái tim loạn cào cào, hoảng loạn líu lưỡi nói: “Ngự Tứ… Không… sếp Ngự… anh có gì căn dặn?”
“Mặt cô… rất đặc biệt, sếp Phó của các cô đã nói với cô chưa?” Ngự Tứ khẽ cười, buông cô ra.
Có ý gì? Rất đặc biệt?
Cô biết dáng vẻ mình và Ngọc Ngân có năm phần giống nhau, nhưng tại sao anh lại nói như vậy? Lần trước khi nhìn thấy anh ở viện tư pháp, anh không có biểu cảm gì, thậm chí đến cả nhìn cô nhiều hơn một lần cũng không có, vì lúc đó trên mặt cô đeo kính gọng đen, vừa rồi nhất thời quên đeo, thật đáng chết!
“Ngự Tứ, nếu anh có hứng thú thì có thể điều người về thành phố Tương mà dùng, dù sao thì Mùa Hoa cũng sẽ là của anh nhanh thôi.” Sếp Phó mỉm cười nói.
Cố Duyên sợ run, sếp Phó đây là muốn bán cô sao?
“Để ở đây dùng cũng vậy, không cần thiết phải điều tới điều lui.” Ngự Tứ cười, ngồi lại trên ghế sofa: “Sếp Phó, chúng ta vẫn nên bàn chuyện sửa lại thỏa thuận thì hơn.”
“Được.” Sếp Phó ra lệnh cho Cố Duyên: “Phiền cô pha hai ly cà phê mang vào.”
Cố Duyên gật đầu đi ra ngoài, đứng trong phòng trà nước, nhất thời cô hơi do dự. Ngự Tứ có thể uống cà phê sao? Anh của năm năm trước không uống cà phê, vì nó ảnh hưởng đến bệnh của anh, hơn nữa anh cũng không thích uống cà phê.
Dạ dày Ngự Tứ luôn lạnh, uống nhiều lá trà cũng không tốt, cô suy nghĩ một lát, đi ra khỏi phòng trà nước, đi đến trước mặt chị Tăng đồng nghiệp, hạ giọng hỏi: “Chị Tăng, có thể cho em một ít trà cúc tuyết của chị không?”
“Là cho sếp Ngự của chúng ta uống sao?” Chị Tăng có vẻ vô cùng phấn khích.
Cố Duyên gật đầu, trong lòng hơi buồn cười, Ngự Tứ mới tới mười lăm phút ngẳn ngủi mà đã khiến những người phụ nữ trong phòng làm việc như mở cờ trong bụng, đã nhiều năm như vậy rồi, sức hấp dẫn không giảm mà lại tăng.
Chị Tăng lập tức rút một lon trà cúc tuyết từ trong ngăn kéo ra: “Cầm đi đi, tặng cho anh ấy cũng không sao hết.”
Cố Duyên cầm trà cúc tuyết của chị Tăng quay lại phòng trà nước, rót một ly trà và một ly cà phê, khi cô bưng ly trà thơm cho Ngự Tứ, lông mày của Ngự Tứ đang xem tài liệu khẽ động đậy, anh ngẩng đầu nhìn ly trà tỏa ra mùi thơm hoa cúc.
“Đây là trà cúc tuyết, giúp dạ dày ấm, nâng cao tinh thần, khi nào sếp Ngự có gì cần thì cứ căn dặn.” Cố Duyên khom người nói với anh.
Ngự Tứ bưng ly trà lên ngửi, ngẩng đầu cười với sếp Phó: “Cô trợ lý này quả nhiên thông minh.”
Sếp Phó liếc mắt nhìn Cố Duyên, khóe môi khẽ cong, nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Ngự Tứ tới không đến nửa giờ đã chuẩn bị đi, sếp Phó tiễn anh đi từ phòng làm việc nhỏ ra, mấy quản lý cấp cao của công ty đều đã đứng ở cửa tiễn Ngự Tứ xuống dưới tầng.
Cố Duyên vốn định có thể tránh thì tránh, cố gắng không muốn lại đối mặt với Ngự Tứ, nhưng sếp Phó lại như thể không thể thiếu cô, từ giây phút bước ra khỏi phòng làm việc đã không ngừng nháy mắt với cô ý bảo cô đi theo.
Hết cách, cô đành đi theo đoàn người vào trong thang máy.
Thang máy chậm rãi đi xuống tầng một, Cố Duyên lại cùng đoàn người đi ra khỏi thang máy, đi xuyên qua cửa kính xoay tròn ở sảnh tầng một. Cố Duyên nhìn thấy thím Tô đang đưa Hạnh Hạnh đi chơi đá cầu ở cửa, trong giấy phút nhìn thấy Hạnh Hạnh, bước chân cô hụt lại, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Tại sao Hạnh Hạnh lại ở đây? Không phải con bé nên học bài trong trường sao? Trời ơi! Không thể để Ngự Tứ nhìn thấy được!
Nhưng lúc này Hạnh Hạnh lại nhìn thấy cô, cao giọng kêu lên phấn khích: “Mẹ!”
Cố Duyên đứng vững người, nhanh chóng nhìn thoáng qua phía sau Ngự Tứ, bắt đầu phất tay với Hạnh Hạnh ý bảo bé rời đi.
Thấy Hạnh Hạnh không nhúc nhích, cô đành phất tay với thím Tô vừa xòe tay ra với cô, vẻ mặt hết cách với Hạnh Hạnh.
Hạnh Hạnh gọi mẹ xong lại bắt đầu gọi cha, hơn nữa còn chạy thẳng về phía Ngự Tứ.
“Cha!” Hạnh Hạnh vọt tới trước mặt Ngự Tứ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, cười vô cùng rạng rỡ, dáng vẻ đó như thể Ngự Tứ thực sự là người cha ruột ngày ngày đều ở bên cạnh bé vậy.
Cố Duyên khó khăn lắm mới đứng vững lại suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc này sắc mặt cô đã tái nhợt, tay chân bất lực, ngay cả sức xông lên ngăn Hạnh Hạnh lại cũng không có.
Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể làm con rùa đen rụt đầu trốn trong một góc của đám người.
Ngự Tứ quan sát Hạnh Hạnh đang chặn đường mình, điều đầu tiên nghĩ tới trong lòng chính là đầu óc đứa bé này có vấn đề nên mới đi đâu cũng gọi cha.
“Đây là con cái nhà ai? Còn không mau kéo ra!” Vệ sĩ vẫn đi theo sau lưng Ngự Tứ quan sát bốn phía, trừng mắt quát Hạnh Hạnh một câu.
Sau đó Ngự Tứ còn có một cuộc họp video khẩn cấp, căn bản không có thời gian ở đây.
Nghe thấy tiếng quát của vệ sĩ, Cố Duyên càng rụt lại sau đoàn người, cố gắng trốn tránh sự thật mình là mẹ Hạnh Hạnh.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là Ngự Tứ lại không hề tức giận mà rất yêu thương sờ đầu quả dưa của Hạnh Hạnh, cười nói: “Cô bạn nhỏ, mẹ cháu đâu? Mẹ không dạy cháu không thể tùy tiện gọi người khác là cha sao?”
“Mẹ cháu ở đây này!” Ngón tay của Hạnh Hạnh vung lên, chính xác chỉ vào chỗ Cố Duyên.
Trái tim Cố Duyên căng thẳng, trơ mắt nhìn ánh mắt bốn phía đồng loạt chuyển tới người cô.
“Cha, cha không quen mẹ sao?” Hạnh Hạnh kéo vạt áo Ngự Tứ hỏi.
Ngự Tứ cười khẽ với bé, cất bước đi xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Cố Duyên, nhìn cô chăm chú: “Cô bé là con gái cô?”
Cố Duyên mất tự nhiên cười khan một tiếng, lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại gật đầu: “Vâng… Đúng vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!