“Việc này… đợi quyết định đi!” Giang Ngọc cười ha ha.
Ý rất rõ ràng, cô là người mới đến được sắp xếp tạm thời, là người mà vị giám đốc nhân sự này không thể không nuôi không trước áp lực của Tô Lý Lý, cũng chính là người dư thừa. Cố Duyên không thể không nhắc nhở nói: “Sếp Giang, chắc Lý Lý đã nói với anh trước kia tôi đã từng làm phiên dịch rồi? Tất nhiên ở đây không cần phiên dịch, nhưng đừng cách nhau quá xa mới được, ví dụ như công việc cần nhiều kỹ năng như mở rộng thị trường, khẳng định tôi không làm được.”
“Yên tâm đi, chúng tôi cũng sẽ không lãng phí tiền nuôi một nhân viên nghiệp vụ vô dụng. Còn nữa, sau này hãy gọi tôi là Giang Ngọc, tôi thích người khác gọi như vậy.” Giang Ngọc cười nhắc nhở.
“Còn nữa, cô có chắc chắn muốn làm việc ở đây không?
“Vì sao không chắc chắn?”
“À…” Giang Ngọc gãi đầu: “Cô đừng bị Lý Lý lừa, Lý Lý chỉ muốn tìm bạn thôi, không phải thật lòng muốn tìm một công việc tốt cho cô đâu.”
“Tôi biết.”
Trước khi tới đây, Cố Duyên đã biết đây là công ty trang trí tư nhân, kinh doanh trong đợt khủng hoảng tài chính năm ngoái của công ty không được lý tưởng cho lắm, đang có nguy cơ bị tập đoàn lớn thu mua.
Cố Duyên cũng không để ý công ty có thể bị thu mua hay không, chỉ cần khả năng làm việc của mình tốt, cô tin ông chủ mới cũng sẽ không làm gì cô.
Thời gian một ngày tìm hiểu công việc trong công ty trôi qua, ngày thứ hai khi tới, Cố Duyên vẫn chưa chính thức nhậm chức.
Cả buổi trưa, ngoại trừ giúp Giang Ngọc đánh một bản tài liệu ra, những thời gian khác Cố Duyên đều không có việc gì để làm. Buổi chiều cũng vẫn không có việc gì làm, nhưng rõ ràng những người khác trong phòng làm việc đang bận rộn đến mức đầu óc xoay mòng mòng, Cố Duyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đứng lên, xông vào phòng làm việc của Giang Ngọc, vừa mở cửa đã nói ngay chuyện chính: “Sếp Giang, tuy tôi rất thiếu công việc, nhưng anh thực sự không cần tốn hai mươi triệu để tôi ngồi không đâu, trong lòng tôi cũng sẽ áy náy.”
Điều quan trọng nhất là, công việc quá bận hành hạ người ta đến mệt mỏi, công việc quá nhàn rỗi lại khiến lòng người mệt.
Giang Ngọc cho cô một ánh mắt, Cố Duyên nhìn theo ánh mắt anh ta đến trên ghế sofa bên cạnh, lúc này mới giật mình nhận ra trên ghế sofa còn một người đàn ông khác đang ngồi.
Người đàn ông kia trẻ tuổi, tuấn tú thành thục, đang cầm một tập tài liệu trong tay xem, ánh mắt không vui nhìn Cố Duyên.
Rõ ràng Cố Duyên đã quấy rầy người ta xem tài liệu.
“Xin lỗi, tôi…” Cố Duyên áy náy cúi thấp người với anh ta, xoay người muốn đi.
Phía sau lại truyền đến giọng nam: “Cô ngại buồn chán phải không, vừa hay tôi có chút việc không tìm được người làm.”
Người đàn ông rút ra một phần tài liệu trong tập tài liệu: “Giúp tôi đưa tài liệu này đến tầng hai viện tư pháp đường Bình Giang, tự tay giao cho sếp Ngự, đừng chậm trễ.”
Cố Duyên đi lên, tự tay nhận lấy túi tài liệu đang giơ lên giữa không trung: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ giao đúng giờ.”
Giang Ngọc ho nhẹ một tiếng, chỉ người đàn ông trên ghế sofa, giới thiệu với cô: “Vị này chính là sếp Phó, ông chủ của công ty Mùa Hoa.”
Công ty Mùa Hoa là công ty Cố Duyên đang làm, ông chủ trẻ tuổi trong truyền thuyết lại là người trước mắt này? Trên mặt cô xẹt qua sự kinh ngạc, vội nói: “Sếp Phó, xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
“Cái này cũng không trách cô, đi đi.” Sếp Phó nói với cô một câu rồi cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
Đối với thành phố Hàn, Cố Duyên không quá quen thuộc, tìm rất lâu mới thấy tòa nhà viện tư pháp trên đường Bình Giang.
Cũng là lần đầu tiên cô đến viện tư pháp, cảm thấy xa lạ gấp bội đối với cách bài trí và nội thật bên trong, cô cầm tài liệu đi tới tầng hai. Dọc đường đều nhìn bảng tên trên cửa để tìm phòng nghỉ, phòng ở tầng hai rất nhiều, phòng ban nào cũng có. Vì thế cô quyết định gọi điện thoại cho Giang Ngọc hỏi cho rõ, ngay lúc cô cúi đầu ấn điện thoại, đột nhiên cô đụng phải một vật. Không, phải là đụng vào người mới đúng, vì vật bị đụng phải kia có độ ấm.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cố Duyên cuống quýt cúi đầu áy náy nói, vừa ngồi xổm xuống nhặt tập tài liệu được coi là “vô cùng quan trọng, phải tự tay đưa” của sếp Phó.
Khi cô đưa tay nhặt tài liệu, một bàn tay đàn ông thon dài như ngọc đã nhặt túi tài liệu lên cho cô trước. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp: “Phải là tôi nói xin lỗi mới đúng.”
Giọng nói này quen thuộc đến vậy, ánh mắt Cố Duyên chậm rãi dời lên trên, tiếp xúc với thứ đầu tiên là bộ vest màu xanh đen, cà vạt được thắt tỉ mỉ. Mà khi cô nhìn rõ mặt của người đàn ông trước mắt này, cô lập tức kinh ngạc mở trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.
Ngự Tứ? Vậy mà lại là anh? Người đàn ông cô trốn tránh năm năm kia, sao anh lại ở đây?
Đối với vẻ mặt của Cố Duyên, Ngự Tứ hơi mơ hồ, khóe miệng đẹp trai khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người: “Cô à, cô không sao chứ?”
Sau khi Cố Duyên nghe được anh hỏi như vậy, trong lòng đau xót, anh không biết cô, quả nhiên anh không biết cô! Bởi vì nhìn ánh mắt và biểu cảm của anh ấy không giống giả vờ.
“Không! Tôi không sao.” Cố Duyên cuống quýt lùi lại một bước, sau đó không quay đầu lại chạy đi.
Ngự Tứ nhìn chăm chú bóng dáng chạy trối chết của cô, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm, dường như người phụ nữ này có quen anh, nhưng không hiểu sao cô lại trốn nhanh như vậy.
“Sếp Ngự, luật sư Lâm vừa mới gọi điện thoại tới, nói tài liệu đã được đưa tới rồi.” Giọng nói của trợ lý kéo suy nghĩ của anh về hiện thực.
“Được, tôi biết rồi.” Ngự Tứ gật đầu, sải rộng chân đi đến phòng làm việc của luật sư Lâm.
Cố Duyên xông vào cửa cầu thang, hai tay chống lên lan can thở từng ngụm hổn hển, vừa thở hổn hển vừa không quên quay đầu lại nhìn phía sau, dáng vẻ như rất sợ Ngự Tứ sẽ đuổi theo.
Điện thoại trong túi đột nhiên kêu lên, Cố Duyên hoảng loạn, đầu óc hỗn loạn móc điện thoại ra. Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng Giang Ngọc: “Duyên Duyên, luật sư Lâm đã chờ ở phòng nghỉ rồi, lúc nào cô mới tới được?”
“Tôi đến rồi, nhưng tôi không tìm được lối đi.” Cố Duyên lau mồ hôi lạnh trên đầu.
“Căn phòng thứ ba bên trái thang máy, rất dễ tìm.”
Căn phòng thứ ba bên tay trái, Cố Duyên trở lại cửa thang máy một lần nữa, lúc này rất nhanh đã tìm được phòng nghỉ. Sau khi đứng ngoài cửa sửa soạn lại trang phục trên người, cô gõ cửa rồi đi vào.
Trong khoảnh khắc khi đẩy cửa ra nhìn rõ người bên trong, quả thực ngay cả lòng muốn chết cô cũng có, lại là anh! Ngự Tứ, anh cũng đến tìm luật sư Lâm?
“Cô à, cô tới đưa tài liệu sao? Đưa cho tôi đi.” Trợ lý bên cạnh mỉm cười đi lên.
Cố Duyên giao lại tài liệu cho trợ lý, lại nhìn trộm Ngự Tứ đang hút thuốc trên bệ cửa sổ một lần nữa, đúng lúc người đằng sau cũng nhìn về phía cô, khác với thái độ ôn hòa ở hành lang ban nãy, anh không vui mở miệng nói: “Cô chính là cô Cố sao? Có biết cô đã làm tôi lỡ mất rất nhiều thời gian không?”
Cố Duyên cứng người lại, áy náy cúi thấp đầu: “Xin lỗi.”
Ngự Tứ lật tập tài liệu cô đưa tới, không một lời thừa thãi, anh quay về bên cạnh bàn, bắt đầu sắp xếp lại tài liệu cần dùng một lát.
Người đàn ông lạnh lùng, anh của năm năm trước chính là như vậy… Cố Duyên âm thầm cân nhắc trong lòng.
Cô cũng hy vọng là mình nhận lầm người, nhưng sự thật lại tàn nhẫn, Ngự Tứ… chồng trước của cô, thực sự đang đứng trước mặt cô, nhưng đã quên cô rồi.
“Cô có thể đi về làm việc rồi.” Trước khi rời đi, trợ lý nhắc nhở một câu.
Trong giây phút Cố Duyên đi ra khỏi phòng nghỉ, cô không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn phòng nghỉ, luôn cảm thấy bên trong không nên có Ngự Tứ ở đây mới đúng.
Ngự Tứ và công ty Mùa Hoa có quan hệ gì?
Anh không phải là ông chủ của một tập đoàn lớn sao, Mùa Hoa chỉ là công ty có quy mô tầm trung mà thôi.
Dù sao thì thế giới này cũng quá nhỏ, hay là thành phố Tương và thành phố Hàn quá gần nhau, hay là duyên phận của cô và anh quá sâu, về nước tổng cộng mới có ba ngày, vậy mà đã gặp anh hai lần!
Cô thà tin là thế giới này quá nhỏ cũng không muốn tin duyên phận của cô và anh quá sâu, bọn họ còn có duyên phận gì đáng nói sao?
Trở lại công ty, Cố Duyên đã bị Giang xuyên gọi tới phòng làm việc, thấy dáng vẻ của Giang Ngọc, trong lòng cô nghi ngờ, vì vậy cô đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta: “Chuyện gì mà cười vui vậy?”
Nụ cười trên mặt Giang Ngọc thu lại, vẻ mặt không vui: “Dùng từ kiểu gì thế?”
“Được rồi, xin lỗi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nói cho cô biết một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào?” Nụ cười lại một lần nữa nhạt đi trên mặt Giang Ngọc.
Cố Duyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Nghe tin tốt đi.”
“Sếp Phó bổ nhiệm cô làm trợ lý bên cạnh anh ấy, một bước lên trời rồi!” Dáng vẻ vui vẻ của Giang Ngọc như thế người được bổ nhiệm là anh ta vậy.
Cố Duyên giật mình, trợ lý bên cạnh ông chủ, đúng là chuyện tốt một bước lên trời. Nhưng cô nghi ngờ mìn có thể đảm nhiệm được chức vụ này hay không, dù sao cũng là lần đầu làm trợ lý.
“Còn tin xấu?”
“Tin xấu vẫn là sếp Phó bổ nhiệm cô làm trợ lý bên cạnh anh ấy.”
“Có ý gì?”
“Ý chính là, bình quân mỗi tháng sếp Phó đổi một trợ lý, không ai có thể làm được hai tháng trở lên, cô hiểu không?”
“Sếp Phó khó hầu hạ như vậy?” Cố Duyên nhớ đến sếp Phó mình vừa gặp được, người đàn ông kia quả thật là dáng vẻ khó chung đụng.
“Tôi lại cảm thấy khó, nhưng kỳ tích không chỗ nào không có, biết đâu số cô tốt thì sao?” Giang Ngọc cười ha ha một tiếng: “Được rồi, cô đi làm thủ tục đi, sau đó chính thức nhận việc thực tập.”
“Được, tôi đi trước đây.” Cố Duyên xoay đi mấy bước về phía cửa phòng làm việc, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Ngọc, chần chờ mở miệng: “À… Giang Ngọc… Anh có biết một người tên là Ngự Tứ không?”
“Ngự Tứ?” Giang xuyên suy nghĩ một chút: “Ồ, tôi biết người này, ông chủ tập đoàn Tần Thị, sao vậy?”
“Vậy anh ấy có quan hệ gì với Mùa Hoa?”
“Cô không biết sao? Mùa Hoa sắp bị Tần Thị thu mua rồi, tài liệu hôm nay thứ cô đi đưa chính là bản thảo thỏa thuận thu mua.” Giang Ngọc rất có ý thức hạ giọng xuống.
“Ồ.” Cố Duyên ngơ ngác “ừ” một tiếng, trong lòng rối tung lên.
Chuyện này là sao? Cô rời khỏi thành phố Tương đến thành phố Hàn làm việc chính là vì trốn tránh Ngự Tứ, không muốn trốn tới trốn lui, vậy mà lại chạy trốn đến dưới mắt anh.
Cũng may Mùa Hoa chỉ là một trong rất nhiều công ty anh thu mua, theo lý mà nói, anh sẽ không ở lại thành phố Hàn lâu dài.
“Duyên Duyên, cô sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi tới anh ta?” Giang xuyên ân cần hỏi.
Cố Duyên lắc đầu, cười nói: “Không sao, chỉ là lúc ở viện tư pháp trùng hợp nghe thấy cái tên này, tôi đi ra ngoài làm việc trước.”
Vì để tránh cho Giang xuyên hỏi càng nhiều câu hỏi hơn, cô vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Ngọc.
“Phù” một tiếng, canh trong miệng Lý Lý chảy ra từ trong mũi, cô ấy không để ý chút nào, túm lấy tay Cố Duyên, kinh ngạc trừng mắt, líu lưỡi: “Cậu… nói cái gì? Cậu gặp cha Hạnh Hạnh? Ở đâu? Sống thế nào? Có kết hôn không?”
Cố Duyên uống một ngụm canh trong bát, chỉ cảm thấy khổ sở vô cùng, thế là cô đẩy qua một bên.
“Kết hôn rồi, nghe nói sống rất tốt.”
“À?” Lý Lý nhảy lên trên ghế, bát đĩa thi nhau rơi xuống đất khiến ánh mắt của những thực khách xung quanh ghim lên người cô ấy, mà cô ấy vẫn không để ý nhìn chằm chằm Cố Duyên, kêu lên sợ hãi: “Ngự Tứ?”
Cố Duyên gật đầu, cô cũng không muốn mà!
Lý Lý há miệng ra rồi lại ngậm lại mấy lần, rốt cuộc cũng lấy một tiếng “trời ơi” làm câu kết thúc.
“Cậu nói xem sao tớ lại xui xẻo như vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!