Cố Duyên đáp lại: “Vào đi!”
Xuân Noãn đi đến, nói với cô: “Dưới nhà có một người tìm cô, là một cô gái trẻ tự xưng tên là Dao Trụ, cô có muốn gặp không?”
Dao Trụ? Cố Duyên giật mình.
Đã rất lâu cô chưa gặp lại người phụ nữ này rồi, sao hôm nay cô ta lại chạy tới đây tìm cô?
Cô không biết Phong Tùy bây giờ có qua lại với Dao Trụ nữa không, mà cô và Dao Trụ liên hệ với nhau cũng vì liên quan tới Phong Tùy mà thôi. Nếu như Dao Trụ tới đây thì hẳn là chuyện có liên quan đến Phong Tùy.
Cố Duyên do dự một lúc, sau đó nói với Xuân Noãn: “Tôi sẽ xuống ngay.”
“Vâng!”
Cố Duyên đứng trước gương sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ, xuống dưới tầng. Khi đến phòng khách, cô nhìn thấy Dao Trụ đang đi tới, trên mặt có nét buồn bã.
“Dao Trụ, xin chào.” Cố Duyên lịch sự chào một tiếng.
Dao Trụ cười cười, khách sáo nói: “Tôi rất tò mò, đây là ý của cô hay ý của Phong Tùy?”
Cố Duyên nhìn thoáng qua phòng khách, cô lập tức hiểu rõ ý của Dao Trụ, ý cô ta là phòng khách này đã được thay đổi, là ý của cô hay của Phong Tùy? Đây thực sự là ý của Phong Tùy, cô rời khỏi nhà năm ngày, trở về nhà đã thấy phòng khách thay đổi rồi.
Cô không đành lòng nói cho Dao Trụ biết đây là ý của Phong Tùy, bởi vì trong ấn tượng của cô, Dao Trụ là một người rất lịch sự, thái độ ôn hòa, khiến người khác không nỡ làm tổn thương.
Nhưng Dao Trụ rất thích Phong Tùy, Phong Tùy lại là chồng của cô, cho nên giữa bọn họ nhất định không có kết quả gì tốt đẹp, hơn nữa, cô cũng không cho phép bọn họ có kết quả gì. Nếu đã không cho phép thì cô sẽ không gieo rắc hi vọng cho người khác.
Cô nói: “Là ý của Phong Tùy.”
“Dao Trụ, mời ngồi.” Cô chỉ vào ghế sofa, cố ý bỏ qua sự thất vọng trên mặt Dao Trụ.
Dao Trụ ngồi xuống, cười khổ: “Điều này nói lên anh ấy quyết định ở cùng cô cả đời sao?”
“Tôi nghĩ thế.”
“Tôi biết mà…” Dao Trụ nói tiếp: “So với Phong Thanh trước đây thì cô có sức hấp dẫn hơn nhiều, chẳng trách Phong Tùy càng ngày càng yêu cô…”
Phong Thanh trước đây? Trong lòng Cố Duyên khẽ run lên, nghe có người nói đến Phong Thanh, cô cảm thấy rất khó chịu, cô cũng không muốn nghe những chuyện giữa Phong Tùy và Phong Thanh.
“Người đã qua đời thì đừng nhắc nữa.” Cô nói.
Dao Trụ gật nhẹ đầu, nói sang chuyện khác: “Hôm nay tôi đến đây là muốn dẫn cô tới một nơi, không biết cô có hứng thú hay không?”
“Nơi nào vậy?”
“Một nơi mà cô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, hơn nữa còn có người khiến cho cô hứng thú…” Dao Trụ nói một cách thần bí.
Cố Duyên thấy Dao Trụ thừa nước đục thả câu như vậy, cô có chút tò mò, không biết người mà Dao Trụ nói đến là ai? Cô cũng hơi nghi ngờ, sợ Dao Trụ có ý đồ xấu, nhưng nhìn mặt Dao Trụ lại không giống như người biết bày mưu tính kế.
“Dao Trụ, tôi không muốn nghi ngờ lung tung, cô vẫn nên nói thẳng cho tôi nghe thì hơn.” Cố Duyên nói.
Dao Trụ hơi do dự: “Nhất định cô không xa lạ gì với cái tên Phong Thanh đúng không?”
Phong Thanh? Cố Duyên giật mình lo lắng.
Cô không nghe lầm chứ? Người mà Dao Trụ nói là Phong Thanh, thế thân trước đây của cô sao?
“Cô nói gì? Phong Thanh? Không phải cô ấy chết rồi sao?” Cố Duyên nghi ngờ.
“Cô ấy chưa chết, vẫn giống y như trước đây…”
“Sao có thể…”
“Đi xem thử là biết!”
Cố Duyên do dự, cô không biết có nên tin Dao Trụ hay không? Có nên đi theo Dao Trụ không? Mục đích Dao Trụ nói chuyện này với cô là gì? Dao Trụ muốn chia rẽ cô và Phong Tùy sao?
“Sao phải dẫn tôi đi gặp cô ấy… Mà không phải là dẫn cô ấy tới gặp tôi?” Giọng Cố Duyên hơi run.
“Cô ấy nói muốn gặp cô.” Dao Trụ đi tới, kéo tay cô, mỉm cười: “Cô sợ gì vậy? Cô chưa làm chuyện gì tổn hại đến tôi, tôi cũng sẽ không làm chuyện tổn hại đến cô đâu. Tôi đảm bảo, gặp xong sẽ lập tức đưa cô trở về.”
Cố Duyên sao có thể không sợ chứ? Tháng trước cô vừa cùng Phong Hách đi viếng mộ của Phong Thanh, hôm nay lại bảo Phong Thanh còn sống, hơn nữa còn muốn cô tới gặp?
Nhưng cô không biết Dao Trụ nói thật không? Nếu Phong Thanh còn sống thì cô ấy và Phong Tùy sẽ ra sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Nếu như cô không muốn đi thì thôi, tôi giúp cô báo lại cho cô ấy.”
“Tôi…” Cố Duyên đấu tranh tư tưởng, rất lâu sau mới đưa ra quyết định: “Tôi… đi theo cô.”
“Vậy chúng ta đi!” Dao Trụ dãn Cố Duyên ra bên ngoài.
Cố Duyên đi theo Dao Trụ lên xe, rời khỏi biệt thự.
Xe chạy khoảng nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự. Cố Duyên xuống xe, ngẩng đầu đánh giá phong cách của căn biệt thự trên sườn núi.
“Đây là quà chia tay một năm trước Phong Tùy cho tôi.” Dao Trụ đứng bên cạnh Cố Duyên, khẽ mỉm cười.
Cố Duyên quay đầu nhìn Dao Trụ: “Có ý gì vậy?”
“Từ ngày đầu tiên chúng tôi yêu nhau, Phong Tùy đã tặng cho tôi căn biệt thự này rồi, anh ấy nói có thể sẽ có ngày chúng tôi chia tay…”
Ngày đó, vì Phong Thanh chết nên Phong Tùy đau lòng uống đến say mèm, cô ta và Phong Tùy đã có mối quan hệ một đêm, sau đó anh ta đã tặng căn biệt thự này cho cô. Cô biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng không nản lòng, cô luôn nghĩ một ngày cô có thể cảm động được anh. Nhưng trái tim Phong Tùy lại là thứ cô không thể nắm bắt được…
Cho tới hôm nay, chẳng qua cô ta cũng chỉ là người mà anh gọi là tới, vung tiền là có thể lên giường mà thôi.
Cố Duyên nhìn vẻ đau khổ trên gương mặt Dao Trụ, trong lòng có cảm giác lạnh lẽo, đây chính là trò chơi của kẻ có tiền, nhà, xe, phụ nữ…
Phong Tùy cũng là một trong những kẻ có tiền này…
“Phong Thanh đâu?” Cố Duyên hỏi Dao Trụ.
Hiện giờ điều mà cô quan tâm nhất chính là Phong Thanh còn sống thật không?
“Đừng vội, giờ tôi sẽ dẫn cô đi.” Dao Trụ kéo tay cô, dẫn cô đi vào nhà chính, bước xuống bậc thang ở tầng hầm.
Bình thường, tầng hầm của biệt thự sẽ là hầm rượu hoặc khu giải trí, nhưng ở nơi này lại trống không, không có gì cả.
Đẩy cửa gỗ của tầng hầm ra, Cố Duyên có thể ngửi thấy mùi hương kì lạ, một mùi hương khiến người ta phản cảm, nhưng lại không cách nào diễn tả được.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn nên có chút u ám, rất khó nhìn rõ mọi thứ. Cố Duyên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hơi run rẩy.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Dao Trụ, dường như Dao Trụ đã quen với việc này, cô ta vẫn giữ nụ cười mê người.
Cố Duyên rất muốn quay đầu rời đi, nhưng lúc này Dao Trụ lại bật đèn lên, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Cuối cùng Cố Duyên cũng thấy rõ, bốn phía có vài bộ bàn ghế, bên trong có một căn phòng nhỏ, nhìn qua khe hở của cánh cửa thì có thể thấy được đó là một phòng ngủ.
Dao Trụ chỉ về phía gian phòng nhỏ, ra hiệu cho Cố Duyên tự mình đi qua đó.
Cố Duyên đi tới, qua khe hở của cửa sắt, cô thấy bên trong có một chiếc giường nhỏ không sạch sẽ cho lắm, một cái bàn nhỏ, mà trước bàn… có một người phụ nữ tóc dài ngồi đó.
Người phụ nữ kia đưa lưng về phía cô nên cô không thấy rõ mặt cô ta, trên người cô ta mặt chiếc áo lông bó sát, dáng người cao gầy, giờ phút này đang dùng lược chải mái tóc đen dài của mình.
Cô ta không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, dường như đã trở thành thói quen. Đột nhiên có ánh đèn và tiếng bước chân vang lên…
Cố Duyên kinh ngạc…
Đó chính là Phong Thanh trong miệng Dao Trụ sao? Cũng chính là Phong Thanh mà Phong Tùy yêu đến mức chết đi sống lại sao?
“Ngọc Ngân, cho dù chải đẹp đến đâu thì Phong Tùy cũng không yêu cô nữa, cô cần gì phải làm thế?” Dao Trụ đứng bên cạnh Cố Duyên, cười mỉa mai với người phụ nữ bên trong.
Cố Duyên quay đầu nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự tàn nhẫn trên gương mặt của Dao Trụ mà cô vẫn coi là hiền lành, dịu dàng…
“Gọi tôi là Phong Thanh.” Người phụ nữ kia vẫn đưa lưng về phía bọn họ, giọng lạnh nhạt.
Đột nhiên Dao Trụ cười lớn tiếng: “Phong Thanh? Hà Ngọc Ngân, đến bao giờ cô mới chịu tin Phong Thanh thực sự đã trở về nhà họ Phong rồi hả?”
“Mãi mãi cũng không tin.”
“Vậy cô mau quay đầu nhìn xem tôi dẫn ai tới thăm cô đi! Mau nhìn, là người cô muốn gặp nhất đó.”
Ngọc Ngân nắm chặt chiếc lược trong tay, thân thể cứng đờ, một lúc sau mới chậm rãi quay người, nhìn về phía cửa.
Cuối cùng, Cố Duyên cũng thấy rõ mặt cô ta. Đó là một gương mặt trắng nõn thuần khiết, không đặc biệt xinh đẹp nhưng lại rất dễ nhìn, gương mặt này có năm phần tương tự với cô.
Trước kia, cô đều nhìn ảnh Phong Thanh qua ảnh, hôm nay cuối cùng cũng được trông thấy người thật. Trong lòng Cố Duyên rất kinh ngạc, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này.
Đương nhiên, Ngọc Ngân cũng kinh ngạc nhìn Cố Duyên. Cô ta đứng lên khỏi ghế, bước tới cửa, dùng ánh mắt đánh giá Cố Duyên từ đầu xuống chân, sau đó lập tức khóc lóc, cầu xin Cố Duyên: “Xin cô dẫn tôi ra ngoài…”
Dẫn cô ta ra ngoài? Cố Duyên liếc mắt nhìn Dao Trụ, vô số nghi hoặc dâng lên trong lòng cô…
Thì ra Hà Ngọc Ngân thật không chết, thì ra cô ta bị Dao Trụ giam giữ, thì ra…
“Dẫn ra ngoài thì sao?” Dao Trụ nhếch môi cười lạnh: “Bây giờ cô đã tin là Phong Thanh thực sự vẫn còn sống chưa? Hơn nữa Phong Tùy thực sự yêu cô ấy, mỗi ngày bọn họ đều ở cùng với nhau. Không tin thì hỏi thử xem?”
Dao Trụ giơ tay lên, chỉ vào Cố Duyên.
Cố Duyên theo bản năng lùi lại một bước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mục đích thực sự Dao Trụ dẫn cô tới đây là gì?
“Tôi không tin!” Ngọc Ngân lắc đầu, lau nước mắt: “Người Phong Tùy yêu là tôi!”
Nói xong, cô ta cười lạnh, liếc nhìn Dao Trụ: “Cho dù cô nhốt tôi mười, hai mươi năm cũng vô dụng. Người Phong Tùy yêu chính là tôi, mãi mãi không để cô trong lòng đâu!”
“Vậy cứ ở lại đây mười, hai mươi năm đi!” Sắc mặt Dao Trụ tối sầm.
Cố Duyên không chịu nổi nữa, lùi lại một bước, quay người nhanh chóng bước ra ngoài.
“Cô… Cô đừng đi! Đừng đi!” Phong Thanh hét lên.
Cố Duyên nghe được tiếng gọi của Phong Thanh, cô dừng lại, nghe được lời cầu xin của cô ta: “Xin cô cứu tôi ra ngoài, tôi không muốn ở lại đây, xin cô…”
Quá tàn nhẫn, quá vô tình!
Cố Duyên lắc đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.