“Hình như cô ta không cảm thấy khổ sở tí nào ấy.” Dung Kim nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Duyên, nhỏ giọng nói.
“Giả vờ thanh cao.” Một cô gái khác nói.
Một đám con gái thảo luận rì rầm, bà hai dù gì cũng là thế hệ trên, không thể không biểu hiện ra tư thế bề trên, mở miệng nói: “Được rồi, mấy đứa về phòng của mình cả đi, để ông ấy nghe được thì không tốt.”
Đúng lúc này chị Lương đi tới, ghé bên tai bà hai, nhỏ giọng nói: “Thưa bà, ông chủ gọi bà vào.”
Trong lòng bà hai căng thẳng, vội vàng đứng dậy đi về phía phòng ông Ngự.
Rõ ràng ông Ngự đã nhìn thấy cảnh ban nãy, trên mặt có chút tức giận, liếc nhìn bà hai trách mắng: “Bích Chi, bà có thể đối xử tốt với Duyên Duyên một chút không, nó là một người bình thường lại bảo nó bắt dế, đấu dế, khó chịu cỡ nào chứ.”
Bà hai lập tức tỏ vẻ ấm ức: “Ông à, ông có ý gì vậy, tôi là nghĩ cho Tư Nhi mà, dù sao Tư Nhi cũng là một đứa ngốc, tôi sợ mới bắt đầu không tỏ ra oai với Cố Duyên thì nó sẽ ngồi lên đầu Tư Nhi giống như mấy người phụ nữ lần trước vậy.”
“Thôi đi, bà nghĩ gì tôi còn không biết sao? Bà muốn xem trò cười của Tư Nhi, muốn trêu chọc nó thì có.” Ông Ngự âm thầm thở dài, đi đến bên cạnh bà ta, đưa tay vỗ vỗ vai bà ta, chầm chậm nói: “Bích Chi à, dù sao thế giới của nhà họ Ngự bây giờ cũng là giành được từ tay mẹ đẻ Tư Nhi, năm đó vì ép mẹ nó chết nên mới hại nó thành thiểu năng, để khống chế sự trưởng thành của nó còn cấy bệnh lạ vào não nó, chúng ta đã tạo quá nhiều nghiệp chướng rồi, vì sao đến lúc tuổi già này còn không thể đối xử tử tế với một đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành chứ?”
“Ông chỉ biết nói chúng ta hại bà ta, vì sao ông không nghĩ thử xem, nếu không phải nhà họ Tần bà ta ép chúng ta xa nhau, ông có bước vào nhà họ Tần để làm chồng của Tần Ngọc không? Ngự Cẩm Sơn, tôi thấy ông vẫn nhớ nhung người phụ nữ kia cho nên mới nói tôi như vậy chứ gì?”
Nhắc tới Tần Ngọc, bà chủ chân chính của nhà họ Ngự kia, trong lòng bà hai vẫn không xả được mối hận.
“Bà đang nói cái gì vậy?” Ông Ngự thẹn quá hóa giận: “Nếu tôi còn nhớ nhung bà ấy, thì trước đây lúc bà gây tai nạn xe đâm hai mẹ con bà ấy một chết một bị thương tôi đã tố cáo bà từ lâu rồi. Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi, nếu Ngự Tứ là một người đàn ông bình thường, bà cảm thấy nó sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Bà hai không cho là vậy: “Dù sao tập đoàn Tần Thị cũng đã là của chúng ta rồi, nó có bình thường lại cũng không làm gì được chúng ta.”
“Bà đừng quên, huy hiệu Tường Ưng không nằm trong tay chúng ta, một khi chưa tìm thấy huy hiệu công ty thì chúng ta chưa nắm gọn được nó, đám cổ đông kia sẽ không dễ dàng nghe theo chúng ta như vậy.”
“Sợ gì chứ, bây giờ người của chúng ta đang dần dần được cài vào, thế lực cũng đang từ từ mở rộng, đám sống dai kia sớm muộn cũng sẽ bị ép tự động rời khỏi Tần Thị.”
“Không đơn giản vậy đâu.” Ông Ngự nghĩ rất chu đáo, vẫn ở bên cạnh lắc lắc đầu tỏ vẻ lo lắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!