Chương 739
Hôm nay anh không có thời gian gọi điện thoại cho cô, chắc cô nhóc này đang rất lo lắng rồi.
“Phạm Nhật Minh, bao giờ anh về vậy? Em đói lắm.”
Giọng nói làm nũng của người phụ nữ vang lên bên tai anh, khiến trái tim Phạm Nhật Minh mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Khánh Linh, tối nay anh có cuộc xã giao, không về ăn cơm, em ăn sớm một chút, đừng để bị đói.”
Giọng nữ ở đầu bên kia dừng lại một chút, sau đó không khống chế được tinh thần sa sụt, ảo não nói: “Được, em biết rồi.”
Phạm Nhật Minh nghe được sự mất mát trong lời nói của cô, anh đau lòng, đang định nói mấy câu an ủi cô, không ngờ giọng nữ ở đầu dây bên kia lại nhanh chóng vang lên: “Vậy em không làm phiền anh nữa, cúp máy trước đây.”
Nguyễn Khánh Linh nói xong liền cúp máy không đợi Phạm Nhật Minh trả lời.
Anh nhìn giao diện điện thoại tối đen, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy giọng điệu của câu nói cuối cùng của người phụ nữ có gì đó rất kỳ quái.
Nhưng Phạm Nhật Minh không có thời gian để nghĩ nhiều, rất nhanh, bọn họ đã đến bãi đậu xe.
Phạm Nhật Minh lên xe, lúc này cửa phụ cũng được mở ra, Ôn Thục Nhi đang định ngồi lên, kết quả lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
“Cô Nhi, cô đi ngồi xe của phó chủ tịch đi.”
Ôn Thục Nhi sửng sốt, vô thức hỏi: “Tại sao?”
Ai ngờ, lời nói sau đó của người đàn ông, dường như khiến cô ta suýt nôn ra máu.
“Ngoại trừ vợ tôi, tôi không thích người phụ nữ khác ngồi xe của tôi.”
“…”
Cuối cùng, Ôn Thục Nhi đành không tình nguyện ngồi xe của phó chủ tịch.
Phó chủ tịch là một người đàn ông trung niên, mặt tròn, gương mặt rất hiền lành, cũng rất khéo nói.
Ôn Thục Nhi vừa lên xe, ông ta liếc nhìn cô ta.