Chương 491
Bấy giờ, tên sinh viên vừa ngồi đối diện cô cũng đứng lên, nụ cười trên mặt cậu ta chưa từng tắt đi mà ngược lại còn trở nên liều lĩnh hơn. Cậu ta đi tới trước mặt Nguyễn Khánh Linh rồi vươn tay ra định chạm vào mặt cô nhưng mới được nửa đường thì cổ tay cậu ta đã bị một lực mạnh chế trụ lại.
“Con mẹ nó đứa nào đấy hả?”
Cậu ta tức giận ngay lập tức rồi nhìn cái đứa khốn kiếp không biết chui từ đâu ra mà lại rảnh rỗi sinh nông nổi thích chen mồm vào chuyện của người khác bằng ánh mắt vô cùng căm tức.
Bấy giờ sắc mặt của Lâm Khải đã trở nên ngưng trọng, ánh mắt anh ấy lóe ra vài phần nguy hiểm nhưng giọng nói thì vẫn bình tĩnh đến mức kỳ dị:
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu các cậu muốn đến đồn cảnh sát một chuyến thì cứ ngồi chờ ở đây cũng được.”
“Con mẹ nó mày bị bệnh à?” Tên sinh viên kia nghe thấy Lâm Khải nói vậy thì tức giận đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, hai ngày nay cậu ta mới bị ông cụ ở nhà cảnh cáo là không được gây chuyện nữa, nếu không thì ông cụ sẽ cắt mọi khoản trợ cấp cho cậu ta.
Mặc dù vô cùng tức giận nhưng cậu ta không có gan đi tới đồn cảnh sát, thế nên cuối cùng cậu ta chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Lâm Khải một cách hung hăng rồi để lại một câu: “Mày cứ đợi đấy mà xem!”
Nói xong cậu ta vội vàng dẫn đám đàn em của mình rời đi ngay lập tức.
Nguyễn Khánh Linh nhìn chúng rời đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô nhìn về phía người đàn ông vừa giải vây cho mình rồi chợt nhớ ra anh ấy chính là người mới chỉ đường cho cô hồi nãy.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói lời cảm ơn với Lâm Khải rồi chuẩn bị rời đi.
Lâm Khải nhìn thái độ lạnh nhạt của cô thì cuối cùng anh cũng khẳng định chắc chắn được một điều rằng cô gái đang đứng trước mặt hoàn toàn không có hứng thú với mình. Nhưng cũng chính lý do này lại khiến anh cảm thấy tò mò về cô.
“Lâm Khải, hóa ra trên đời này vẫn còn một cô gái có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của cậu.”
Bấy giờ một người bạn đi ăn cơm chung cùng Lâm Khải lên tiếng trêu chọc khi thấy ánh mắt của Lâm Khải vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khánh Linh.
“Này.”