Chương 462
Không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Khánh Linh hay không, ngay cả giọng nói của anh ta hình như cũng đang cố tình uốn nắn lại.
Anh ta từng người một điểm danh, đều có người lên tiếng đáp lại.
“Nguyễn Khánh Linh.”
“Có.”
Nguyễn Khánh Linh giơ tay ra hiệu.
Lúc này, giọng nói của Tony đột nhiên dừng lại, anh ta híp mắt nhìn cô cười hỏi: “Cô bé mới tới à?”
“Vâng.”
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không biết tại sao anh ta lại gọi mình là cô bé, nhưng rõ ràng trông anh ta cũng không lớn hơn mình được bao nhiêu tuổi mà.
Tuy nhiên cô vẫn rất ngoan ngoãn đáp lời, hơn nữa, lúc này cô cảm thấy những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía mình nhiều hơn.
“Nào, em đi lên đây.”
“Cái gì?”
Nguyễn Khánh Linh có chút kinh ngạc, cô theo bản năng hỏi lại, Ngay sau đó, nhìn trông thầy Tony đó có vẻ rất có kiên nhẫn, anh ta vẫy tay về phía Nguyễn Khánh Linh một lần nữa, giọng nói càng trở nên dẻo hơn: “Em đi lên đây.”
“Được ạ.”
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không biết tại sao anh ta lại muốn mình đi lên, nhưng cô vẫn phải đứng dậy dưới sự chú ý của những người khác và đi đến bên cạnh Tony.
Vì thế người đứng phía trên sân tập lúc này, đã trở thành cô với Tony, cho dù Nguyễn Khánh Linh có tố chất tâm lý tốt đến đâu, lúc này trong lòng cô cũng có chút căng thẳng, không biết anh ta gọi mình lên đây để làm gì nhỉ.
“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi? Vị thành niên chưa?”
Tony đột nhiên hỏi.
Nguyễn Khánh Linh ngẩn người, rồi gật đầu, cô trả lời: “Em đã tốt nghiệp rồi.”
“Trước đây từng tham gia buổi trình diễn đồ bơi rồi phải không?”
Tony nhìn cô, đôi đồng tử màu nâu của anh ta hơi co rút lại, anh ta hỏi với giọng nửa tin nửa ngờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!