Chương 22: Sự tuyệt tình của anh
Nửa tiếng trước, Phạm Nhật Minh đã liên lạc với người hầu chuẩn bị sữa cho Nguyễn Khánh Linh ngày hôm nay, và đã biết được vài điều từ chính miệng của cô ta.
“Nhật Minh, anh đang nói cái gì vậy, em hoàn toàn không hiểu gì cả”
Hà Thanh trong lòng run rẩy, chắc hẳn anh đã biết gì về ly sữa, nhưng cô ta vẫn giả vờ vô tội, tiếc là Phạm Nhật Minh lại không cho cô ta cơ hội.
“Cô là một người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu những gì tôi nói. Chuyện về ly sữa đó tôi sẽ không nói cho người khác biết, vì thế cô biết mình nên làm như thế nào rồi chứ?”
Phạm Nhật Minh rất bình tĩnh, nói xong anh đi về phía phòng bệnh. Thấy vậy Hà Thanh liền lao tới trước mặt, nằm lấy tay anh, nước mắt lưng tròng.
“Em không cố ý, em… em lúc đó vì ghen †j nên đã không chế được hành động của mình. Nhật Minh, anh tha thứ cho em được không?”
Hà Thanh nói có chút nghẹn ngào, cô ta thất thân nhìn bóng lưng Nhật Minh, chỉ mong anh quay lại nhìn cô ta một lần .
Nhật Minh thở dài, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn Hà Thanh với ánh mắt bình tĩnh nhưng rất lạnh lùng.
Hà Thanh nhìn thấy anh quay lại, nghĩ rằng mình có thể tận dụng cơ hội này để tiếp tục theo đuổi mục đích. Cô bước tới nắm lấy tay anh, nước mắt ngày càng chảy ra mãnh liệt hơn.
“Nhật Minh, bao năm qua em vẫn luôn nhớ tới anh, điều đầu tiên em làm khi trở vê là tìm anh.
Năm đó chia tay anh không phải là ý của em, nhưng em không thể không nghe lời mẹ. Không ai kế cả anh có thể biết được em đã đau khổ như thể nào trong những tháng ngày chúng ta chia tay.
Hà Thanh khóc nức nở, trong ấn tượng của Nhật Minh, anh chưa bao giờ thấy Hà Thanh khóc như thế này, kể cả chiều qua khi cô ta nhắc đến bệnh tình của cha mình với anh cũng không khóc thảm đến vậy.
“Tôi không muốn nói quá nhiêu về quá khứ, chúng ta đã kết thúc rôi. Tôi hy vọng cô nhớ điêu này: Phạm Nhật Minh nói xong, liên lấy cánh tay đang nắm của cô ta ra, quay người bước vào phòng bệnh của Nguyễn Khánh Linh.
Trong mấy tháng đầu chia tay, Phạm Nhật Minh đã hi vọng Hà Thanh nói ra những điều này.
Nếu lúc đó cô ta quay lại tìm anh thì có lẽ mọi chuyện đã không như bây giờ.
Phạm Nhật Minh nghĩ vậy rồi tự cười một mình, lúc đó anh đã sống như một hồn ma, cô ta làm sao mà còn có thể quay đầu lại được nữa.
Hà Thanh nhìn bóng lưng Nhật Minh rời đi thì đưa tay lau đi nước mắt, hai bàn tay trắng nõn thon dài tay đan chặt vào nhau, nhìn vê phía phòng bệnh với ánh mắt đầy oán hận.
“Nguyễn Khánh Linh! Cô hãy chờ đó!”
Đúng lúc cô ta đang buôn thì điện thoại reo lên.
Hà Thanh cầm điện thoại lên, thấy Tống Yến đang gọi điện tới, mặc dù rất sốt ruột nhưng cô ta vẫn là nên đi ra ngoài nhận điện thoại.
“Mẹ, nửa đêm gọi con có chuyện gì không?”
Trong thâm tâm Hà Thanh vẫn còn đang buồn bực, lại bị Tống Yến thúc giục càng làm cô †a thêm khó chịu, giọng điệu cũng không khá hơn được.
“Đây là cái thái độ gì vậy! Nếu như không phải lúc đó con ruồng bỏ Nhật Minh, đòi chia tay với người ta vì người ta gặp nạn trở thành tàn phế thì đến bây giờ không đến nỗi nóng lòng muốn người †a đến thế. Mẹ từ nhỏ đã dạy con phải nhìn xa trông rộng, còn con thì sao, có nghe lời của mẹ không?”
Lời nói của Tống Yến đã đụng trúng tim của Hà Thanh. Năm đó Phạm Nhật Minh xảy ra chuyện không may và trở nên tàn phế. Thấy vậy cô ta liền chia tay, trốn ra nước ngoài. Bời vì cô ta nghĩ cả đời này anh cũng không thể khá hơn được.
Nghĩ đến điều này, Hà Thanh rất hối hận.
“Chuyện này đã qua lâu rồi, mẹ còn nhắc lại làm gì nữa, mẹ còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì con tắt máy đây”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!