Chương 2139 Tuấn Khải rất nhanh liền cảm thấy mình so sánh tổng giám đốc Phạm với con cún là không kính trọng anh, anh †a âm thầm líu lưỡi, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn không nghĩ ra nên dùng từ gì để hình dung bộ dạng của Phạm Nhật Minh giờ phút này.
Khi Nguyễn Khánh Linh tiêu sái đến gần, người phụ nữ vẫn đang nằm trên mặt đất nhìn thấy cô, đôi mắt u ám sưng đỏ của cô ta trong nháy mắt lóe lên một tia ánh sáng.
Dường như cô ta thấy được cọng rơm cứu mạng, dùng chút sức lực cuối cùng của mình, nhịn xuống sợ hãi bò về phía Nguyễn Khánh Linh..
Nhưng con trăn vàng vẫn đang quấn trên người cô ta, khi cô ta di chuyển thì con trăn vàng cũng đi theo tiến gần về phía Nguyễn Khánh Linh.
Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh trở nên cứng ngắc, vẻ hung hãn vừa mới ngụy trang được cũng bắt đầu tan vỡ.
Nhìn kỹ hơn, con trăn này quả là... rất to, chẳng trách nó lại khiến người phụ nữ này khiếp sợ như thế...
Không đợi Nguyễn Khánh Linh lùi lại, người đàn ông sau lưng cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói giống như gió lạnh trời đông giá rét, từng âm tiết sắc bén đối với người phụ nữ thể lực suy yếu như cô ta mà nói, giống như một thanh kiếm sắc bén cứa từng nhát thật mạnh lên da thịt của cô ta.
“Cô còn dám tiến một bước nữa về phía cô ấy thử xem?”
Cơ thể người phụ nữ như chiếc lá rụng sau mùa thu, run rẩy lẩy bẩy, nghe Phạm Nhật Minh nói xong cũng không dám cử động nữa.
Con trăn trên người cô ta dường như cũng bị giọng điệu của Phạm Nhật Minh làm cho sợ hãi, lực quấn quanh người cô ta cũng mạnh hơn không ít.
Cảm giác ngột ngạt và sợ hãi như một cơn sóng lớn, mãnh liệt ập vào mặt cô ta.
“Cô Nguyễn, tôi sai rồi... Tôi biết sai rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi... cầu xin cô, ư ưm..”
“Tôi không dám... làm hại cô nữa đâu... ư... Tôi không muốn chết ..”
Người phụ nữ sợ hãi khóc không ngừng, nhưng lý trí cuối cùng mách bảo cô ta rằng cô ta lấy được sự tha thứ của người phụ nữ trước mặt này thì cô ta mới có thể thoát khỏi con trăn khổng lồ này.
Mặc dù cho đến bây giờ, nó chưa gây ra bất kỳ tổn hại thực sự nào cho cô ta.
Tuy nhiên, con trăn khổng lồ lớn gấp mấy lần cô ta lại đang quấn quanh lấy cô ta, thậm chí cô ta còn cảm nhận được cái lạnh ở sống lưng vào thời điểm nó thở ra.
Cô ta vô thức cảm thấy ớn lạnh, có vài lần cô ta cảm thấy mình sắp bị con trăn này nuốt vào bụng.
Hiện giờ, cô ta chỉ có thể cầu xin tha thứ mới có được một con đường sống...
Nếu đổi lại bình thường, nói không chừng Nguyễn Khánh Linh sẽ thật sự mềm lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!