Chương 2137
Cô đã từng nghe nói về loại trăn này, nhưng cô chưa bao giờ được nhìn thấy nó.
Hơn nữa cô còn nghe nói loại trăn vàng này rất hiếm, số lượng rất ít, là động vật quý hiếm được bảo hộ, trong vườn bách thú cũng không thể nhìn thấy nó, bây giờ có một con ở trước mặt cô rất muốn nhìn xem.
Hơn nữa, có Phạm Nhật Minh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ cô.
Nguyễn Khánh Linh nghĩ thầm, rục rịch suốt trong lòng người đàn ông, cô xoay tới xoay lui, đưa tay đặt vào lòng bàn tay to lớn của anh đang che chắn mắt cho cô, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, đôi mắt hạnh mơ màng trong veo. như nước, cô nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh còn nói nó sẽ không cắn người, em không sợ đâu”
Bởi vì cô xoay người cho nên Phạm Nhật Minh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, chỉ nghe được âm thanh ngọt ngào, mềm mại của cô, làm cho người khác không đành lòng cự tuyệt.
Anh im lặng một lúc, âm thầm thở dài một hơi, để mặc cô bỏ tay mình ra.
Mặc kệ như thế nào, đối với yêu cầu của cô, anh không thể nào nói được nửa câu từ chối.
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh cầm tay Phạm Nhật Minh bỏ xuống nhưng bàn tay nhỏ bé của cô vẫn nắm chặt lấy tay anh, ít nhiều cũng có chút khẩn trưởng cùng hưng phần. Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ con trăn đang quấn quanh người phụ nữ, đôi lông mày tinh tế của cô khẽ cau lại. “Trông rất quen.”
Cô nhỏ giọng thì thâm một câu.