Chương 2131
Anh ôm người phụ nữ vào trong lòng, giọng nói dịu dàng như là trấn an: “Đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ở đây, anh sẽ nhanh chóng quay lại tìm em được không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh mím môi.
Nghi vấn của cô vẫn chưa được gỡ bỏ, nhưng cô không muốn làm người đàn ông này phải khó xử nữa, cũng chỉ đáp. ứng anh trước, không hỏi lại anh nữa.
Nguyễn Khánh Linh vẫn gật gật đầu, ngồi xuống chỗ ngồi, nhìn Phạm Nhật Minh nói: “Vậy anh sớm trở về đó”
“Được”
Phạm Nhật Minh thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, cười cười an ủi cô.
Ngay sau đó, người đàn ông liền rời đi.
Lúc Phạm Nhật Minh quay trở lại xe, Tuấn Khải lúc trước vẫn không mở miệng từ ghế trước quay đầu lại.
Anh ta không nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, liền biết cậu chủ đã đánh lạc hướng cô chủ.
Cũng phải, dù sao cảnh tượng lát nữa có thế dọa cô chủ sợ, vì vậy không cho cô ấy nhìn là tốt nhất.
“Đi thôi” Vẻ dịu dàng trên mặt Phạm Nhật Minh đã không còn nữa, phảng phất nét u ám, lạnh lùng.
“Vâng”
Tuấn Khải đáp lại.
Chiếc xe đi được một lát liền dừng lại.
Trên thực tế, nơi này cách quán cà phê mà Nguyễn Khánh Linh đang ngây ngốc ngồi đó không xa.
Nhưng ở đây không phải nội thành mà là vùng ngoại thành.
Lúc này, chiếc xe dừng ở bên ngoài một nhà xưởng đã cũ bị bỏ hoang ở vùng ngoại thành
Phạm Nhật Minh và Tuấn Khải cùng bước xuống xe.
Hai người một trước một sau tiến về phía nhà xưởng. “Người đang bên trong à?”
Người đàn ông hỏi.