Chương 213
Đột nhiên, cô lấy nắm tay Phạm Nhật Minh, chỉ vào con vật phía đằng xa. Nó trông hơi giống một con cò nhưng lông toàn thân đều là màu đỏ, trông đôi chân dài hơn rất nhiều so với con cò.
“Nhật Minh, đó là con gì vậy?” Nguyễn Khánh Linh nhìn con vật kia rồi quay đầu nhìn Phạm Nhật Minh, vẻ mặt đầy tò mò.
Phạm Nhật Minh tất nhiên không có hứng thú với mấy con vật này như cô, anh liếc mắt sang nhìn, nhẹ giọng nói: “ Hồng hạc.”
Nghe vậy, trên mặt Nguyễn Khánh Linh lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô khẽ nhắc lại lời của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười, đôi mắt sáng trong suốt tròn xoe tràn đầy vẻ thích thú.
Ban đầu, Phạm Nhật Minh không hứng thú lắm với mấy con vật này, nhưng khi nhìn cô gái bên cạnh, trên môi anh thoáng ẩn hiện một nét cười nhàn nhạt.
Chính Nguyễn Khánh Linh cũng không để ý rằng cô đang vô thức dựa sát vào người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt cô thoải mái tự nhiên giống như khi đi cùng Lăng Hiểu.
Phạm Nhật Minh đột nhiên chú ý tới thân thể mềm mại đang dựa vào người mình, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô chưa từng rời đi dù chỉ là một phút. Trên mặt anh cũng không còn vẻ lạnh lùng, khó gần mà thay vào đó là sự dịu dàng vô hạn.
Nguyễn Khánh Linh nhìn con hồng hạc, Phạm Nhật Minh thì chăm chú nhìn cô. Lúc hai người đứng cạnh nhau có một sự hài hòa khó mà miêu tả, lại tràn ngập không khí ấm áp, cảnh và người đều đẹp như tranh.
Đúng lúc này, quản lý đi tới. Vừa rồi khi ông ta dẫn đường, không để ý hai người ở phía sau, gần đến nơi mới phát hiện không thấy cả hai đâu. Vì vậy, sau khi chỉ đường cho ba người kia, ông ta quay lại tìm họ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta không khỏi choáng váng. Khung cảnh ấy đẹp tựa như bức tranh trời ban. Dùng những chữ này để miêu tả cặp đôi trước mặt quả thật không thể thích hợp hơn, ngay cả quản lý cũng không muốn phá vỡ cảnh tượng trước mắt.
Cô gái mỉm cười e thẹn, thuần khiết, dựa vào người đàn ông cao lớn, thành thục bên cạnh. Người đàn ông mang khí chất lạnh lùng xa cách ấy, khi nhìn cô, ánh mắt lại vô cùng mềm mại, tràn đầy sự cưng chiều.