Chương 2050
Anh ta đang định đi tìm dì Hoa, kết quả vừa quay đầu đã thấy bà ấy đang đứng ở đó.
Lãnh Hàn Vũ khế gật đầu với bà, nói: “Thì ra dì ở đây”
Dì Hoa thấy mình đã bị Lãnh Hàn Vũ phát hiện, bà cũng không tránh nữa, ngược lại đi đến trước mặt Lãnh Hàn Vũ, bà cười nói: “Cậu chủ, cảm ơn cậu để tôi làm việc ở chỗ này”
Lãnh Hàn Vũ ngữ vẻ mặt anh ta đã bình tĩnh trở lại, vẫn mang gương mặt lạnh lùng người sống chớ tiến lại gần như thường ngày, từ trước đến nay, anh ta luôn có thể ngụy trang rất tốt ở trước mặt người ngoài.
“Không cần cám ơn tôi, đây là do bản thân dì tranh thủ được”
Lãnh Hàn Vũ nhấn nhấn huyệt Thái Dương, trông có vẻ khá mỏi mệt.
trở lại ghế sa lon một lần nữa, lúc này.
“Nhưng nếu không phải cậu tốt bụng, tôi cũng không có cơ hội tới chỗ này” Dì Hoa cảm kích nói.
Những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng bà, cũng không phải vì cố gắng lấy lòng Lãnh Hàn Vũ mới nói ra, làm việc ở nhà họ Lãnh không chỉ nhẹ nhàng, hơn nữa tiền lương còn cao hơn rất nhiều so với lúc ở bệnh viện. Trước kia bà chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình có thể đứng gần con gái như vậy....
Nhưng mà, lúc Lãnh Hàn Vũ nhìn vào đôi mắt chân thành của dì Hoa, lại khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, anh ta cũng không biết có phải là mình say hay không, lại cảm thấy gương mặt của người phụ nữ này hơi hao hao giống Lãnh Nhược Giai.
Nhất là đôi mắt của hai người, đều trông hết sức tương tự.
Lãnh Hàn Vũ cảm thấy có lẽ là mình điên rồi, nhìn ai cũng thấy giống cô ấy.
Cũng không biết thế nào, anh ta cúi đầu xuống khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai: “Dì nói sai rồi, tôi cũng không phải người tốt gì cả”
Anh ta chỉ là thứ cầm thú thèm muốn em gái mình mà thôi...
Dì Hoa nghe thấy câu nói này của Lãnh Hàn Vũ, trong lòng bỗng nhiên rạo rực hồi hộp, giống như đã liên hệ được với điều gì đó.
Bà ấy vô thức đáp lại: “Làm sao lại thế? Cậu tốt với người nhà của mình như vậy, trước đó trong bệnh viện, còn làm nhiều chuyện như vậy vì cô chủ kia mà..” Lãnh Hàn Vũ nghe bà ấy nhắc đến Lãnh Nhược Giai, anh †a càng cảm thấy tự trách và xấu hổ.
Mặc dù Lãnh Hàn Vũ biết bà ấy muốn an ủi mình, nhưng mà, lời bà nói vẫn như một cái tát, trong lúc vô hình giáng †hẳng vào mặt anh ta.