Chương 2002
Phạm Nhật Minh thế nào cũng nghĩ không ra hình ảnh của mình trong lòng vợ đã biến thành cái dạng gì, anh cúi đầu dựa vào mái tóc mềm mại của người phụ nữ, lại nắm chặt tay cô, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là bản thân cũng yếu đuối như cái gì đó, còn luôn mù quáng quan tâm người khác”
Cuối cùng, Phạm Nhật Minh nói: “Có phải không, con trai?”
Nguyễn Khánh Linh không nhịn được, vẫn cười thành tiếng.
Hóa ra là đang nói chuyện với bé cưng trong bụng của cô. Nhưng lời của người đàn ông này rõ ràng là “nói cho ai đoa nghe”, vậy mà cũng không nhìn cô.
“Nhìn xem, mẹ con còn cười, một chút cũng không biết mình sai ở đâu”
Phạm Nhật Minh tức giận nói, lại đặt tay lên bụng Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt bị ánh sáng ấm áp làm cho mềm mại, trong lòng bỗng nhiên liền mềm nhũn ra, trong lòng giống như tràn đầy thứ gì đó, sắp tràn ra khỏi lồng ngực.
Nguyễn Khánh Linh đưa tay của mình vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Anh không hề chống cự, bao trọn bàn tay của cô, chí có điều anh vẫn không hề nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh cũng không có nói chuyện với anh, cô
nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, mẹ biết sai rồi, nhưng mà làm sao mới có thể khiến bố của con tha thứ cho mẹ đây?” Khi cô vừa nói xong, ánh mắt của Phạm Nhật Minh cuối cùng cũng rơi trên người người phụ nữ.
Anh phát hiện ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh từ đầu đến cuối vẫn dán chặt trên mặt mình, chỉ là vừa rồi anh không hề nhận ra mà thôi, có lẽ là cảm nhận được sự chân thành và dịu dàng trong ánh mắt của người phụ nữ, chút bất mãn nho nhỏ trong lòng anh vừa nãy cũng theo đó mà tan biến từ lâu.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh chủ động ôm cổ của người đàn ông, hôn lên cằm anh, giọng nói của cô mềm dẻo giống như được pha với mật vậy, cô nói: “Ông xã, thật xin lỗi, em không nên lơ là anh và con”
Ý định ban đầu của Phạm Nhật Minh vốn cũng không phải muốn để cho cô xin lỗi, mà chỉ là muốn mượn cái sai để nhắc nhở cô đừng vì người khác mà coi thường sức khỏe của mình.
Cho nên lúc này anh càng sẽ không nỡ lòng mà trách móc cô.