Chương 1986 Trong đêm đen nhìn có chút đột ngột, cũng có một chút cảm giác hấp hối kì lạ, rõ ràng là ánh sáng ấm áp, thế nhưng lúc này lại trông có hơi muộn màng.
Phạm Nhật Minh càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, môi mỏng của anh khế mấp máy, thở dài một tiếng rồi bước chân đi vào.
Trong phòng chỉ có ngọn đèn bên cạnh đầu giường của Steve.
Nguyễn Khánh Linh, Mia và cả Giang Đức, tất cả bọn họ đều đứng cạnh giường của Steve.
Mia và Nguyễn Khánh Linh đang đứng cùng nhau, Giang Đức đứng bên cạnh Mia.
Đầu tiên Phạm Nhật Minh nhìn bóng lưng của ba người trước.
Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh là chị của Mia, nhưng cô còn thấp hơn một chút, cơ thể nhỏ bé đứng ở đó, tấm lưng vừa đơn bạc lại vừa yếu ớt.
Phạm Nhật Minh nhìn mà đau lòng, không nói lời nào đi về phía trước, anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô từ phía sau. Nguyễn Khánh Linh không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, lúc đầu còn có chút giật mình, sau đó khi nhìn thấy anh thì vành mắt liền đỏ hoe, cô lặng lẽ năm lấy tay người đàn ông, cả hai đều không nói.
Chẳng bao lâu, Giang Đức và Mia cũng nhận ra sự xuất hiện của Phạm Nhật Minh.
Giang Đức bình tĩnh kéo Mia đến bên cạnh mình, dù sao.
bây giờ Phạm Nhật Minh cũng tới đây rồi, Nguyễn Khánh Linh cũng sẽ không quá buồn.
Cả bốn nhìn người năm trên giường bệnh.
Lúc này đôi mắt của Steve đã mất đi vẻ rực rỡ như ban sáng, thay vào đó là màu xám mờ mịt, ông lại ngẩng mặt nhìn lên trân nhà trên đầu, hơi thở rất yếu ớt.
Cả phòng bệnh rất yên tĩnh.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh đã phá vỡ sự im lặng, cô khó khăn lắm mới kìm nén được sự nặng nề trong lòng, nói với Steve: “Bố ơi, Nhật Minh đến rồi ạ”
Steve ngây ra hết một phút, sau đó đảo mắt nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh.
Ánh mắt của ông nhìn qua từng người một, dừng trên người mỗi người bọn thật lâu, như thể muốn ghi nhớ khuôn mặt của tất cả bọn họ vào trong tâm trí ông. Người trên giường cử động tay, khi ông nói chuyện, trong miệng cứ như bị dính đờm, giọng nói khàn khàn lại gấp gáp, âm thanh ngắt quãng, hơi thở rất nặng nề, có lúc còn hít sâu một hơi.
Tình trạng của ông rất tệ.
“Nhật Minh, Giang Đức...”
Steve mới vừa gọi tên hai người hai người thôi, ông đã dùng hết sức lực của mình.
Mia nhìn thấy bố như vậy, nước mắt cô không ngừng rơi, cô nắm chặt lấy tay của bố, quay đầu nói với Giang Đức: “Anh mau đi gọi bác sĩ đi!”
Nhưng mà, Giang Đức đứng yên tại chỗ, chỉ là đôi mắt mang theo sự thương tiếc mà nhìn Mia, anh ta không làm gì cả.
Không chỉ Giang Đức, mà Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh cũng không làm gì cả.
Trong thâm tâm họ đều biết rõ rằng, tình hình hiện tại của Steve như thế nào.
Mặc dù Steve hít thở không thông, nhưng ông lại nắm lấy tay Mia, thậm chí trên mặt còn có một nụ cười, giống như thường lệ, dịu dàng và đầy yêu thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!